Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 10 : Nổi sóng

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Ngẩn người mấy canh giờ, Cận Lăng phục hồi tinh thần. Hiện tại lo lắng cũng không giúp được gì, cái gì phải đến thì sẽ đến, số mệnh đã sớm định đoạt, như hắn và Bi Mạt, ai cũng không ngờ hai người lại tới cảnh ngộ bây giờ. Chỉ có thể nói thiên ý trêu nhân.



Cận Lăng vu vơ lang thang quanh trại, lãnh khí đầu xuân có thể làm hắn hảo hảo thanh tỉnh một chút.



Bỗng nhiên một cái bóng tuyết bạch vụt ra, nhìn kỹ lại quả đúng là con thỏ của Bi Liên.



Bắt lấy nó, Cận Lăng nghĩ.



Tuy nói cái này chính là đầu sỏ khiến Bi Liên phát hiện chuyện tình của hắn cùng Bi Mạt, nhưng nếu bắt nó trả lại cho Bi Liên có lẽ có thể làm chuyện dịu đi một chút.



Cận Lăng đuổi theo.



” Còn chạy hả? Bắt ngươi này!”



Cận Lăng xách cái lỗ tai con thỏ, ngón tay chọc chọc đầu nó, tiểu thỏ tử ánh mắt đỏ hồng vô tội nhìn hắn.



Quên đi, quên đi, quan tâm nó làm gì. Cận Lăng bất đắc dĩ nghĩ. Đem con thỏ ôm vào trong ngực. Cận Lăng ngẩng đầu nhìn chung quanh bốn phía. Nơi này tựa hồ là chỗ Bi Ma Trại gửi văn kiện. Lòng hiếu kỳ thúc giục, Cận Lăng rút một quyển sách trên giá sách ra lật xem, là sổ sách ghi chép linh tinh gì đó. Nhìn lại, phát hiện sơ đồ bố trí cơ quan cùng binh lực của Bi Mạt trại.



Thế này cũng không tốt lắm, hình như hắn lỡ xông vào một nơi không nên đến. Văn kiện cơ mật này cũng không phải ‘ Ngoại nhân’ như hắn có thể xem. Về sau Bi Ma Trại lỡ như xảy ra chuyện gì đó, tội danh phản đồ chắc chắn úp thẳng lên đầu hắn.



Hoảng hốt đem sổ sách đặt lại trên giá, Cận Lăng ôm con thỏ đang muốn rời đi, chân mới vượt qua ngưỡng cửa, hàn quang lóe sáng của một thanh kiếm chìa ra làm Cận Lăng phải lui về sau mấy bước.



” Vì sao ngươi lại ở đây?”



Người lớn tiếng quát hỏi Cận Lăng là hữu hộ pháp tâm phúc của Bi Mạt, Sở Thanh Phàm.



Thảm rồi, sao lại bị kẻ kinh dị nhất phát hiện chứ….. Sở Thanh Phàm này là một trong những người xưa nay rất không ưa nhìn Cận Lăng, đương nhiên cũng là một trong số ít những người biết quan hệ thật sự của Bi Mạt và hắn. Sát ý trong mắt Sở Thanh Phàm rõ ràng toát ra sự chán ghét, khinh bỉ cùng hoài nghi.



” Ta chỉ là tới giúp Bi Liên bắt về con thỏ.”



Cho dù bị kiếm chỉ ngay cổ họng, Cận Lăng vẫn có thể mặt không đổi sắc trả lời Sở Thanh Phàm. Hiện tại nếu luống cuống chẳng khác nào có tật giật mình.



” Con thỏ?”



Sở Thanh Phàm liếc nhìn con thỏ trong lòng Cận Lăng.



” Nếu cố tình muốn tới nơi này, tìm một cái cớ không phải chuyện rất đơn giản sao?”



“Cây ngay không sợ chết đứng.”
Ôm lấy Cận Lăng, Bi Mạt cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi phòng.



Cận Lăng lo lắng nhìn lại Sở Thanh Phàm vẫn đang quỳ trên mặt đất, Sở Thanh Phàm lộ ra nụ cười an ủi kiểu ‘ Ta không sao’, Cận Lăng lúc này mới hơi yên tâm.



” Đau đau đau… nhẹ một chút.”



” Kêu lớn như vậy xem ra ngươi cũng không bị gì nhiều”



Bi Mạt vẫn làm động tác thượng dược.



” Sao? Ta không sao làm ngươi mất hứng hả? Cứ chỉnh ta như vậy, không bằng quăng ta cho Sở hộ pháp chém quách một đao cho xong.”



Cận Lăng giận dỗi nói.



” Ngươi không được nói nhảm.”



Bi Mạt một chưởng đập nứt cái bàn cẩm thạch tinh chế.



” Ngươi phát khùng làm gì?”



Cận Lăng cũng phát hỏa, kẻ bị thương là hắn, chính hắn cũng chưa tức giận, Bi Mạt làm cái quỷ gì dám nổi cáo trước.



Bỗng nhiên Cận Lăng bị gắt gao ôm vào trong ngực, Bi Mạt tựa hồ muốn đem Cận Lăng nuốt vào huyết nhục mình.



” Đừng rời khỏi ta, đừng bỏ ta một mình, vĩnh viễn đừng phản bội ta…”



Ngữ khí nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã mất hắn…



Bi Mạt, ngươi đang khóc sao? Ngươi là khóc vì ta sao? Cận Lăng không hỏi, vì đáp án đã rất rõ ràng.



Hai hàng thanh lệ trượt xuống má hắn, thật ra hắn cũng sợ hãi, Vừa rồi thiếu một chút hắn đã bị Sở Thanh Phàm lấy mạng. Vốn tưởng rằng mình trên đời trừ bỏ phụ thân, không còn vướng bận ai nữa, vốn tưởng rằng mình đối với Bi Mạt áy náy nhiều hơn yêu…



Nhưng xúc động hiện tại khiến hắn cảm thấy thế giới này thật sự có thể đơn giản chỉ đẹp vì một người…



“Tẫn đạo hữu ta kham hận xử, vô tình; nhâm thị vô tình dã động nhân”



(Cuối đường chịu hận, vô tình, dẫu vô tình cũng động nhân tâm)