Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 12 : Hy sinh

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Sóng gió của Bi Liên coi như đã qua. Hiện tại ngoại trừ bận bịu, vẫn trời yên biển lặng. Cận Lăng mỗi ngày không có việc gì làm vẫn đi hái thuốc, làm chủ hiệu thuốc Trương Bá kêu trời trách đất:” Cận thiếu gia, toàn bộ ngăn tủ hiệu thuốc đầy hết rồi, dược hiện tại đủ cho già trẻ Bi Ma Trại dùng một năm, ngươi cũng đừng hái nữa, muốn gãy xương cốt lão già này rồi, nhiều dược như vậy ta đem chụm củi cũng còn dư.”



Cận Lăng cười khổ vừa giải thích vừa cam đoan mai mốt không đi hái thuốc nữa, nhưng không làm việc này thì làm cái gì? Công tác di dời Bi Ma Trại tiến hành hừng hực khí thế, hắn cũng muốn giúp khuâng vác như các hán tử khác, nhưng mọi người vừa thấy hắn liền trốn hết, đừng nói cái gì hỗ trợ.



Cận Lăng nằm trên mặt cỏ, ngoài miệng ngậm một ngọn cỏ, vô cùng buồn chán nhìn mây trên không trung, mặt trời thật sự chói mắt, hắn không khỏi nâng tay lên chặn ánh nắng, không biết cha ra sao rồi, thân thể lão nhân gia có khỏe không? Có thể vì lo lắng quá độ cho con trai mà đau thương hay không? Đời này mình chắn chắn không có cách nào hảo hảo hiếu kính cha.



‘Cô cô, cô cô’



Tiếng chim kêu quen thuộc truyền đến.



Cận Lăng nhìn bốn phía chung quanh, tựa hồ là truyền đến từ trên cây phía đông.



Vận khinh công nhảy lên ngọn cây, quả nhiên thấy một con bồ câu, Cận Lăng liếc liền nhận ra đây là bồ câu Cận gia, trên đùi bồ câu có buộc dấu hiệu Cận gia. Cận Lăng vội vàng thu bồ câu vào trong ngực, thừa dịp bốn bề vắng lặng trở lại Ma Cư.



Dùng tay run rẩy mở giấy thư bên trong, vừa thấy quả nhiên là bút ký của cha.



‘ Con ta, con bị bắt đã lâu, sinh tử chưa biết, cha ngày đêm ăn ngủ không yên, ngầm thả bồ câu ra hy vọng ông trời phù hộ có thể tìm được con, mặc dù cơ hội mong manh, nhưng nếu con có thể gặp, cũng có thể hồi âm tin tức, tự nguyện giảm thọ mười năm.’



Không có kí tên, hẳn là cha lo lỡ như bị những người khác thấy sẽ gặp phiền toái không cần thiết.



Tuy nói nam nhi không rơi nước mắt, nhưng trên đời này có ai có thể đối mặt với thân tình thâm sâu mà thờ ơ chứ?



Cha, là con bất hiếu, phải giảm thọ chỉ có thể là con chứ không phải cha đâu.



Cận Lăng luống cuống tay chân tìm giấy bút, viết ‘ Con ở Bi Ma Trại, tất cả bình an, cha đừng lo lắng.’



Két một tiếng, cửa bị đẩy ra, Cận Lăng hoảng sợ, nhẹ buông tay, bồ câu phóng lên không bay đi.



Cận Lăng cuống quít xoay người nhìn xem người nào tới.



” Bi Mạt?”



Thảm, y chắc không phát hiện bồ câu ban nãy đâu nhỉ?



” Ngươi đang làm gì vừa nãy?”



Bi Mạt tái mặt.



” Không, chỉ là một con chim bay vào nhà, ta đuổi nó ra thôi.”



” Đây là cái gì?”



Ngón tay Bi Mạt lau nước mắt trên mặt Cận Lăng.



” Không, không có gì, cánh chim đập vào mắt ta.”



Cận Lăng vội vàng lau nước mắt.



” Sao? Ngươi không tin ta hả?”



Bi Mạt không có trả lời, chỉ kéo Cận Lăng vào lòng.



” Ta biết ngươi gần đây rất khó chịu, công tác di dời hiện tại gần xong rồi, chờ sau khi kết thúc mọi thứ vụn vặt, ta sẽ cho ngươi về gặp người nhà.”



” Thật ư? Ngươi bằng lòng để ta gặp cha?”



” Không cho ngươi gặp ngươi sẽ chịu sao?”



Xoa đầu Cận Lăng, Bi Mạt cũng không rõ cảm xúc phức tạp trong lòng.



*****



Gần đây Bi Mạt lo lắng Cận Lăng nhàm chán quá mức, lúc nào cũng để Cận Lăng bên người hỗ trợ xử lý chút chuyện Bi Ma Trại. Cận Lăng thực sự không chịu nổi ánh mắt kỳ quái mọi người phóng trên người hắn, bất quá Bi Mạt cũng chẳng hề để ý, vẫn là lão thần khắp nơi. Nếu da mặt y đã dày như vậy, mình cũng không cần phải ngượng ngùng. Dần dà, mọi người từ từ quen với việc họ hai người ra ra vào vào.



Tình huống hiện tại chính là hắn cùng Bi Mạt và Sở Thanh Phàm đang nghiên cứu làm sao phân phối nhà mới.



” Không được, họ một nhà năm người chỗ này rất chật.”



Bi Mạt gạt bỏ.



” Ta thấy vẫn để cho bọn họ ở lại Tứ hợp viện cùng một nhà Triệu lão lục trông nom.”



Đề nghị của Cận Lăng khiến Bi Mạt cùng Sở Thanh Phàm cảm thấy không tồi.



” Ta sớm đã bảo nên cho Cận Lăng đến hỗ trợ mà, chúng ta đỡ phải bận tối mày tối mặt như thế, lại nói các ngươi thật đúng là’ vợ chồng’ phối hợp, làm việc không biết mệt. Ta cũng chưa thấy đại ca mấy ngày trước ra sức công tác như vậy, cả ngày hơi một tí liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt kia a, bla bla..”



Quả nhiên, kết cục của miệng bẩn chính là bụng bị Bi Mạt tặng một quyền, Sở Thanh Phàm đau đớn đến độ chửi răng mắng miệng.



” Đáng đời!”



Cận Lăng thờ ơ lạnh nhạt.



” Gần đây ngươi cái gì cũng không tiến bộ, nhưng thật ra công phu môi miệng tinh xảo lên không ít, còn có thể chế giễu người khác. Thứ ta dạy cho ngươi coi bộ vô dụng với Bi Liên nhưng ta lại bị phản đòn. “



” Được được được, vợ chồng các ngươi tha cho ta đi, đại ca ngươi cũng đừng đánh, tẩu tử ngươi cũng nói giúp giùm ta mấy lời, đừng thấy chết mà không cứu.”



Sở Thanh Phàm đương nhiên là loại người thích động thủ trên đầu thái tuế.
” Tiểu tặc ghê tởm, xem ta đem ngươi thiên đao vạn quả!”



Lí Tam quả muốn xông lên phía trước liều mạng với Cận Lăng.



“ Ta cảnh cáo các ngươi cũng đừng đụng đến ta, ta thấy tiểu huynh đệ báo tin tám chín phần mười là bị theo dõi, đại quân tiêu diệt không lâu sẽ lên đây, các ngươi giết ta chỉ khiến cho các ngươi bị chết thảm hại hơn thôi! Bằng không ta cũng sẽ không tự tin lộ mặt với các ngươi tại đây.”



” Ha ha ha…”



Cận Lăng ngửa mặt lên trời cười to.



” Thấy các ngươi ngày thường đối với ta không tồi, hiện tại các ngươi van cầu ta nói không chừng ta còn có thể giúp các ngươi nói một lời xin miễn tội chết.”



“ Ngươi nói đủ chưa?”



Tay Bi Mạt bóp cổ Cận Lăng, chân Cận Lăng chậm rãi ly khai mặt đất…



Giết ta, giết ta đi! Lòng Cận Lăng thét chói tai, là ta hại chết Tôn bà bà, là ta giết Tiểu Đậu Tử, ngươi động thủ đi! Ta không trách ngươi, vĩnh viễn cũng không trách ngươi, chỉ có giết ta ngươi mới có thể phục chúng, chỉ có giết ta Bi Ma Trại mới có thể tái đoàn kết lại đối phó kẻ địch.



Từng cái gân xanh nổi rõ lên trên tay Bi Mạt, ngón tay dần dần thu lại, ấn thật sâu vào cổ Cận Lăng.



Khó thở, mặc Cận Lăng mở to miệng mũi nhưng không khí không có cách nào tiến vào trong cơ thể, phế quản muốn nổ mạnh, đây là cảm giác trước khi chết sao? Cảnh sắc trước mắt dần mơ hồ, thứ duy nhất Cận Lăng có thể thấy chính là màu mắt tím phẫn nộ của Bi Mạt, khiến hắn muốn nhìn thật nhiều! Nhìn là được, hắn lòng tham không đáy mà…



” Lão Đại, bình tĩnh một chút, sự tình còn chưa rõ ràng đừng xúc động!”



Lời Sở Thanh Phàm đánh tỉnh Bi Mạt, tay y buông lỏng, Cận Lăng ngã xuống đất.



” Không sai, muốn chết dễ dàng như vậy sao? Quá tiện lợi cho ngươi! Có nên để ngươi nếm chút gì đó gọi là ‘ muốn sống không được, muốn chết không xong’?”



Bi Mạt nâng cằm Cận Lăng lên.



” Ngươi tiểu tiện nhân, mình luôn mồm nói là nhẫn nhịn đợi ngày báo thù, ta thấy bộ dáng ngươi kêu rên *** dãng ở dưới thân ta cũng không phải cự tuyệt nhỉ? Xem ra ta thật sự nên thưởng mấy nam nhân mạnh bạo cho ngươi để ngươi hảo hảo thoải mái?”



” Phi!”



Một ngụm nước bọt phun trên mặt Bi Mạt.



“ Muốn chém muốn giết mặc kệ ngươi.”



Lại là một cái tát.



” Sở Thanh Phàm, lôi hắn đến pháp trường quất roi trước mặt mọi người, an ủi vong linh Tôn bà bà các nàng trên trời.”



” Lão Đại, cái này…”



Sở Thanh Phàm do dự.



” Đại ca, ngươi đừng như vậy, Cận đại ca nói như vậy nhất định là trái với lòng, hắn nhất định là có khổ tâm!”



Bi Liên cũng cầu tình.



” Trại chủ, phía dưới sơn trại có động tĩnh, huynh đệ trạm canh gác hồi báo hẳn là quan binh đột kích! Xin tức khắc hạ lệnh bố trí nghênh chiến!”



Lúc đang giằng co, một gã binh lính báo lại.



Sự thật là minh chứng, dù trong lòng Bi Mạt tìm mọi cách giãy giụa, làm sao cũng không muốn tin, nhưng sự thật trước mắt khiến mọi thứ đều vô nghĩa.



Ngươi thật sự phản bội ta sao? Cận Lăng! Một màn kịch giết người, Cận Lăng! Ta hai tay dâng tâm cho ngươi, ngươi liền vô tình xé rách thế sao? Bi Mạt trầm tĩnh đến vô pháp nghe thấy những người khác gọi y, tiếng đập vào tai y, chỉ có thanh âm trái tim nhỏ máu.



Ngươi đã vô tình, đừng trách ta bội nghĩa.



” Hảo! Không thể tưởng được Bi Mạt ta một đời anh minh lại thua trên tay ngươi, ta có mắt như mù.”



Bi Mạt lôi bội kiếm bên hông Cận Lăng ra, bẻ gẫy ném xuống đất.



” Kiếm của đại ca ta để ngươi chạm vào thật là đại sỉ nhục.”



Kiếm gãy trước mặt Cận Lăng, như cảm tình giữa họ…



” Sở hộ pháp, lập tức theo ta đi xem xét tình hình.”



Không hổ là Bi Mạt, có thể khôi phục lại nhanh như vậy.



“ Lí Tam, đồ đê tiện này giao cho ngươi xử lý, bất quá cũng đừng đánh chết hắn. Nếu không ổn, về sau hắn vẫn là con tin trọng yếu của chúng ta.”



” Dạ! Trại chủ anh minh! Bi Ma Trại có thể một lần đánh tan địch, đại hiển thần uy.”



” Bi Ma Trại muôn năm! Bi Ma Trại muôn năm!”



Tiếng hô chấn động sơn dã, cấm quân triều đình bên ngoài nghe được cũng không khỏi sợ hãi.



Cận Lăng nhìn Bi Mạt đi xa, đúng vậy, ngươi là ưng. Vốn không nên bị cảm tình trói cánh, bầu trời mới thật sự là chỗ của ngươi, tương lai của ngươi không nên bị phá hủy ở tay ta…



Ánh mắt Cận Lăng bị một đôi chân ngăn trở, ngẩng đầu vừa thấy, là đám người hung thần ác sát Lí Tam.



Thật à? Cái phải tới chung quy tránh không khỏi, Cận Lăng nhắm mắt lại, mặc bọn Lí Tam đem hắn tới pháp trường…