Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 16 : Huyễn
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Bang bang bang bang…. Bang bang bang bang…
” Đến đây, đến đây! Ai! Sao đập gấp như vậy?”
Hạ nhân chạy tới mở cửa, nếu không đi mở e rằng cửa này sẽ bị đập hỏng.
” Mở cửa nhanh!”
” Thiếu gia?”
Hạ nhân mở cửa, thấy thiếu gia vẻ mặt hầm hầm nhưng lại có vẻ hết sức sốt ruột.
” Sao thế này? Mở có cái cửa cũng phải lâu như vậy mọi người đâu rồi?”
Đây chẳng lẽ thiếu gia đang mắng người sao? Thiếu gia mấy ngày nay đều mất hồn mất vía rốt cuộc có thể lộ ra biểu tình gì khác với ngẩn người sao? Nói như vậy thiếu gia khôi phục bình thường rồi?
” Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau giúp ta dìu người đi!”
Cận Lăng mắng hạ nhân phát ngốc kia.
” Nga nga!”
Hạ nhân kia cũng vui vẻ đến hỗ trợ, thiếu gia mà khôi phục, lão gia cũng không cần cả ngày đăm chiêu ủ dột vì chuyện của thiếu gia.
” Người tới!”
Cận Lăng hướng nội viện quát.
” Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiếng kêu dẫn tới mấy hạ nhân. Những hạ nhân đó đều được Cận Mạc Anh cứu giúp rồi tự nguyện lưu lại báo đáp Cận lão gia, đương nhiên trung thành và tận tâm đối với Cận gia. Nghe Cận Lăng kêu to vội vàng tụ lại.
” Thanh nhi, đi bưng bồn nước nóng đến! Đúng rồi, còn phải lấy khăn lau!”
” A Sơn, giúp ta đem Bi… Ách, không, vị công tử này mang vào trong phòng ta.”
” Trương mụ, thay ta thỉnh đại phu đến! Càng nhanh càng tốt!”
” Dạ dạ!”
Tuy bọn hạ nhân cũng không biết cái nam nhân tráng kiện toàn thân hắc y này rốt cuộc là ai, cũng không biết y cùng thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì, lại có thể làm thiếu gia – đối với mọi thứ đều lãnh đạm,luống cuống như thế. Nhưng nhìn sắc mặt y xanh trắng, môi biến thành màu đen, chỉ biết người này chắc chắn đã xảy ra chuyện. Mạng người quan trọng, mọi người cũng bất chấp mọi thứ, vội vã chiếu theo mệnh lệnh thiếu gia hành sự.
” Ai cũng không được làm, toàn bộ dừng lại cho ta!”
Ngay thời khắc này, thanh âm truyền đến dĩ nhiên là mệnh lệnh già nua mà không thể cãi lời của Cận Mạc Anh.
Mọi người ngẩn người, cũng dừng cước bộ. Ở Cận gia, mệnh lệnh lão gia là uy nghiêm tuyệt đối.
” Cha! Người nói cái gì? Hiện tại cứu người quan trọng hơn!”
Cận Lăng không lý giải được nhìn Cận Mạc Anh.
” A Sơn, các ngươi đem hắn khiêng vào, những người khác hảo hảo đứng đó cho ta. Ai dám đi gọi đại phu ta liền chặt chân chó của hắn.”
” Cha, người…”
Lão thái y do dự nhìn nhìn Bi Mạt nằm trên giường.
” Nhưng vị công tử này thân phận đặc biệt, e rằng trong cung mà truy cứu thì không chỉ không cứu được hắn, ngươi ta hai nhà cũng khó bảo toàn bản thân.”
” Đại phu! Ngươi sao lại biết…”
Cận Lăng kinh ngạc thấy lão thái y này biết được thân phận đích thực của Bi Mạt. Cái này đối với Bi Mạt mà nói là một chuyện đặc biệt nguy hiểm.
” Không cần lo lắng, ta và cha ngươi là bạn chí cốt. Chuyện của hắn, ta quả quyết sẽ không nói ra ngoài.”
Lão thái y vỗ vỗ vai Cận Lăng.
” Dù trong cung nguyện ý đưa giải dược không truy cứu, nhưng thông qua đủ loại ghi chép trình tự, ít nhất cũng phải ba ngày. Lão phu e rằng vị công tử này không chịu được tới lúc đó.”
” Thế phải làm sao bây giờ? Có thể nào…”
Cận Lăng gắt gao nắm tay Bi Mạt, nhiệt độ băng lãnh thấu xương xuyên qua da thịt truyền tới Cận Lăng, nếu đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình cho hắn, có thể làm hắn thức tỉnh thì thật là tốt biết bao, nhưng…
” Công tử không thể sinh ra ý niệm đi cấm cung trộm giải dược! Cấm cung phần đông là đại nội cao thủ, ngươi chỉ có đi mà không có về! Huống hồ giải dược đặt ở đâu, ngay cả lão nhân ta làm nghề y trong cung mấy chục năm cũng không biết, công tử trong thời gian ngắn sao có thể tìm ra được?”
” Nhưng ta vẫn phải thử xem, đâu thể nào muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết?”
Lão thái y nghe lời này, lắc lắc đầu, sống nhiều năm như vậy, thấy được cảm tình chân chính cũng chỉ là trên hai người này…
” Lão phu còn một biện pháp giải độc, không biết công tử có muốn thử một lần hay không. Chỉ có điều, đây thật sự đặc biệt mạo hiểm, nhưng ít ra còn tốt hơn vào cung trộm giải dược.”
” Đại phu! Là phương pháp gì? Ngươi mau nói cho ta biết! Chỉ cần có thể cứu hắn, muốn ta trả giá gì cũng được!”
Cận Lăng kích động lắc lắc vai thái y.
” Công tử đừng nóng vội.”
Lão thái y lấy ra một mảng da dê từ trong ống tay áo, từ họa đồ trên mặt có thể nhận ra đây là một tấm bản đồ.
” Đây là…”
” Đây là thứ một vị cố nhân của lão phu trước khi ẩn cư giao cho, chỗ này cách Thương Tuệ Sơn không xa. Vì nơi ở của y có bày trận pháp, người bình thường căn bản không phát hiện nơi đó. Ngươi chỉ cần đi theo bản đồ, thấy một căn nhà tre đơn sơ, gõ ba cái lên tảng đá lớn trước nhà, y sẽ ra gặp ngươi.”
” Người này thật sự có thể giải độc giúp hắn sao?”
“Cái này… Ta cũng rất khó cam đoan, nhưng ít ra, lân cận kinh thành không có ai có y thuật cao minh hơn y, công tử cứ đi thử xem, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể tận lực cố gắng, nghe theo thiên mệnh.”
” Vị bằng hữu kia của ta tính cách đặc biệt quái dị, dù ngươi tìm được y, cũng không chắc là y sẽchịu giải độc giúp ngươi.”
” Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục y?”
” Lão phu cũng không thể nói chính xác. Công tử, xin ngài nhớ kỹ một câu: thành tâm đương nhiên linh nghiệm! Lời của lão phu chỉ thế thôi, chỉ có thể giúp công tử đến như vậy…”
Tiễn lão thái y, Cận Lăng quỳ bên đầu giường Bi Mạt, một lần lại một lần vuốt ve đường nét cao ngạo của Bi Mạt.
” Ta sao lại có thể để ngươi chết? Dù phải hủy diệt mình, ta cũng sẽ không cho ngươi chết…”
Cận Lăng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi băng lãnh của Bi Mạt.