Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 19 : Tỉnh

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Bóng tối vô tận, còn rét lạnh thấu cốt, ngoại trừ cái này Bi Mạt không còn cảm giác khác. Tựa như bị nhốt trong kẽ nứt băng thạch ngàn năm, từng mảnh thân thể cũng tương hỗ phân li. Giãy giụa liên tục, kết quả chỉ có thể chìm sâu thêm trong bóng đêm rét lạnh, quấn quanh như mạng nhện, vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi.



Bóng ma tử vong bao trùm Bi Mạt, không ai hiểu rõ tình hình hơn chính hắn. Thật ra từ lúc lưng đeo toàn bộ Tà Ma trại, Bi Mạt cũng đã đối với sinh tử rất lãnh đạm.



Nhưng khi người kia xuất hiện, mang đến hào quang ôn hòa cho sinh mệnh của mình, thật nực cười là bản thân bắt đầu sợ hãi tử vong, sợ không thấy được khuôn mặt tươi cười của người kia, sợ không nghe được thanh âm người kia, sợ không thể cùng người kia bên nhau suốt kiếp… Càng sợ nếu mình chết trước, sẽ mang đến tổn thương hủy diệt người kia, sợ nghe người kia lệ rơi ruột gan dứt đoạn, sợ người kia không quý trọng sinh mệnh bản thân, ngốc đến mức theo mình mà đi…



Loáng thoáng, phảng phất như tiếng khóc của Cận Lăng.



Lăng, xin lỗi… Ta không cách nào mang ngươi phiêu bạt chân trời, không cách nào cùng ngươi nhìn rặng mây đỏ tà dương, không cách nào cho ngươi hồ điệp lan đầy núi… Xin lỗi… Xin lỗi…



Ý thức cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, ngay cả cảm giác rét lạnh cũng từ từ tan biến, đại nạn của hắn tới rồi sao?



Bỗng nhiên chỗ lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, hình như có một dòng nước ấm rót vào thân thể sớm đã băng lãnh đến cứng ngắc. Thần kinh tê liệt toàn thân từng dây, từng dây thức tỉnh, đau đớn nghìn vạn con kiến đâm chích lại lần nữa đánh úp lại.



Tuy đau đớn, nhưng đến cùng đau đớn chính là một cỗ sinh mệnh lực mạnh mẽ.



Là ai? Là ai đang cứu hắn? Rất muốn mở to mắt, nhưng không cách nào làm ra chút động tác gì!



Một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn…. Lăng, là hơi thở của Lăng.



Lăng… Là ngươi đang cứu ta sao? Ngươi tha thứ cho ta sao? Ta lúc trước không tín nhiệm ngươi, thậm chí gây thương tổn cho ngươi, ngươi cũng không oán hận gì sao…



” Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…”



Là thanh âm gì, Lăng là ngươi sao?



Trước mắt xuất hiện ánh quang ấm áp, kẻ đứng ở nơi chói mắt chính là người hắn ngày đêm mong nhớ.



Cận Lăng đứng cách hắn không xa, rơi lệ đầy mặt một lần lại một lần nói “Ta yêu ngươi “.



Bi Mạt mừng như điên muốn đuổi theo, hắn phải van xin ái nhân đích thực tha thứ.



Nhưng vô luận hắn đuổi ra sao, Cận Lăng lại càng ngày càng cách xa hắn…



” Lăng, ngươi đừng đi, đừng rời khỏi ta…”



Cận Lăng xa xa không có trả lời, chỉ liên tục lắc đầu. Cận Lăng vươn bàn tay tái nhợt…



” Lăng………”



Bi Mạt đuổi theo, muốn bắt lấy tay Cận Lăng…



Còn kém một chút, Bi Mạt nhào về phía trước.



” Lăng, ta bắt được ngươi…”



Vừa đụng đến tay Cận Lăng, người yêu dấu lại biến thành sương khói, dần dần tán đi…



” Không, không….. Lăng…..”



Bi Mạt điên cuồng hét lên điên cuồng hét lên.



Một trận đau nhức đánh úp lại, Bi Mạt chỉ cảm thấy mình liên tục rơi xuống, liên tục rơi xuống.




” Hắn nói không muốn cho ngươi thấy bộ dáng lúc hắn độc phát, ngươi hà tất…”



” Hảo, ngươi không nói phải không?”



Bi Mạt lạnh lùng cười.



” Ahhhhhhh…….. Ahhhhhhhh…”



Bi Mạt phát cuồng sử dụng nội lực toàn thân muốn phá huyệt đạo bị điểm, loại hành vi tương đương với tự tàn khiến máu tươi liên tục tràn ra từ miệng Bi Mạt.



” Thả ta, để ta đi tìm Lăng…”



Bi thương hò hét làm núi rừng cũng lâm vào run rẩy.



” Thả ta, khục, xin ngươi thả, để ta… Để ta đi tìm hắn…”



” Điên rồi, các ngươi đều điên rồi…”



Lão giả bất đắc dĩ điểm nhẹ một chút, giải khai huyệt đạo Bi Mạt.



Dùng kiếm chống thân thể, Bi Mạt loạng choạng rời đi không mục đích, trực giác nói cho hắn, Cận Lăng còn đang ở trong ngọn núi này, hắn, hắn chắc chắn có thể tìm được y…



Lại là hương hồ điệp lan, Lăng, ngươi hóa thành hồ điệp, trải qua những ngày tự do, ngươi chán ghét ta, không cần ta nữa phải không? Bằng không, ngươi sao lại cam lòng bỏ lại ta, lưu một mình ta trong một thế giới không có ngươi.



Đứng trên phiến cỏ nở đầy hồ điệp lan, gió nhẹ nhàng thổi qua, hoa nhi hơi gật nhẹ về phía nam.



” Cám ơn, cám ơn các ngươi nói cho ta biết…”



Bi Mạt đi đến sườn núi phía nam sơn cốc, dự cảm mãnh liệt nói cho hắn, Cận Lăng của hắn ngay tại chỗ ấy, ở đàng kia chờ hắn.



Khó khăn lắm mới cố đến được vực núi, trên một khối bia đá của vách núi có khắc ba chữ màu đỏ…..” Tuyệt Tình Nhai”. Bi Mạt đi đến vách núi, chân đá sỏi rơi xuống khe núi, không nghe được một chút tiếng chạm đất, sơn cốc không vọng đến được, tầng tầng mây mù che đậy tầm mắt…



” Sẽ không…. Điều đó không thể…”



Khi Bi Mạt thấy một thanh bội kiếm quen thuộc rớt trên đất, cả người ngốc tại nơi đó.



Bi Mạt run rẩy nhặt thanh kiếm kia lên, rút ra… Mặt trên rõ ràng có khắc chữ ‘ Bi’ và rõ ràng có vết tu bổ…



Là bội kiếm hắn đưa cho Cận Lăng…



” Không…… Không……. Lăng…..”



Thanh âm đã khàn đục đến ngay cả bản thân Bi Mạt cũng không biết mình đang nói gì, hét gì, môi khô rạn nứt tái nhợt và máu chảy xuôi đã đông thành mảnh hình thành rõ ràng đối lập thê lương. Quỳ rạp xuống bên bờ vực, Bi Mạt nhẹ nhàng vỗ về vết gãy trên thân kiếm.



” Lăng, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi cho là cái chết có thể tách chúng ta ra sao? Ta sẽ không cho ngươi một mình chịu khổ tại cái thế giới đó!”



Bi Mạt vung kiếm lên, phanh một tiếng lớn, chữ ‘ Tuyệt’ trong ‘Tuyệt Tình Nhai’ bị hắn một kiếm gọt xuống.



” Thấy sao? Lăng, nơi này là Tình Nhai, không phải Tuyệt Tình Nhai, Tình Nhai chỉ thuộc về chúng ta…”



Thả người nhảy xuống, Bi Mạt theo Cận Lăng rơi vào vực sâu vạn trượng…