Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 22 : Vui sướng
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Thừa dịp Bi Mạt thất thần một chốc, Cận Lăng xoay người nhặt mũ sa bạch sắc rơi bên chân lên, cố sống cố chết chạy đi.
Hơi gió lạnh phất hai má Cận Lăng, hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn xem Bi Mạt có đuổi theo hay không, chỉ liều mạng chạy. Hắn biết chỉ cần Bi Mạt muốn truy, hắn chắc chắn chạy không thoát.
Vẫn chạy đến hụt hơi, Cận Lăng vỗ ***g ngực, nghiêng người tựa vào một thân cây bên đường nhỏ. Thân thể mấy năm nay có thể nói càng ngày càng sa sút, trúng kịch độc như vậy còn có thể sống tới hôm nay, Cận Lăng biết đây đã là ơn trạch ông trời ban cho quá mức.
Thân thể suy nhược lâu lắm rồi không vận động kịch liệt như vậy, nhất thời không thể thích ứng, tứ chi Cận Lăng cũng run rẩy, hắn biết mình không có cách nào tiếp tục chạy nữa.
Trong không khí truyền tới tiếng sàn sạt gió thổi lá động tự nhiên, ngẫu nhiên còn thanh âm chim chóc bay qua lảnh lót… Nhưng… Không có tiếng con người.
Cận Lăng mâu thuẫn lại đau khổ ngã ngồi trên đất.
Bảy năm, hắn trốn y bảy năm. Bảy năm qua, hắn mạo hiểm nguy cơ bị Bi Ma sơn trang tìm thấy, đi đến chỗ đông người, chỉ muốn biết tin tức người kia.
Cho tới nay, truyền kỳ Bi Ma sơn trang đều là chuyện mọi người thích thảo luận nhất sau khi trà dư tửu hậu. Cận Lăng cũng phải dựa vào từng chút từng chút lời đồn, để biết tin tức ái nhân.
Hắn biết Bi Mạt cho tới nay không có thê thất, hắn từng nghĩ Bi Mạt vẫn không thể quên mình, hắn cũng từng một lần có liên tục xúc động muốn về bên cạnh Bi Mạt.
Nhưng hắn chung quy không làm thế. Vì hắn sợ hãi, vì hắn thà rằng đắm chìm trong hồi ức hạnh phúc dĩ vãng, cũng không muốn mạo hiểm nhiều như vậy. Dù sao thời gian có thể hòa tan mọi thứ, mà tình cảm là thứ thông thường không qua được.
Hắn biết mình trở về không được, đã là những ngày không quay về được.
Hắn rõ bản thân trúng kịch độc sau khi Thôi công hoán huyết cho Bi Mạt, rồi lại được lão tiền bối hao hết nội lực một đời kéo lại từ trước quỷ môn quan. Lão tiền bối trong hai năm cuối cùng, đem y thuật toàn bộ truyền thụ cho Cận Lăng, còn tìm kiếm phương pháp hóa giải độc tố lưu lại. Nhưng trước sau chỉ có thể ức chế đại bộ phận, thân thể Cận Lăng không lúc nào không chịu đựng thống khổ độc phát.
Từng nghe lão tiền bối nói, một trong những di chứng của Thôi công hoán huyết chính là dung mạo thay đổi, hắn đương nhiên biết tình trạng thân thể mình, màu da khỏe mạnh ngày thường biến thành tái nhợt băng tuyết, mạch máu rất nhỏ trên tay đều có thể trông thấy rõ ràng, toàn bộ tóc đen cũng biến thành màu trắng bạc. Hắn biết cái này là bệnh trạng trúng hàn độc tất có.
Hắn vẫn không dám nhìn mặt mình, vì hắn sợ mình không có cách nào chấp nhận sự thật này. Tuy nói mình không phải nữ nhân, nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận, một trong những nguyên nhân sau khi Bi Mạt bắt hắn để báo thù lại không lập tức giết hắn, chính là vì khuôn mặt…
Thử nghĩ một chút, có thể tưởng tượng được tình cảnh mình chịu không nổi, mặt dày trở lại bên cạnh Bi Mạt rốt cuộc ra sao. Hắn không muốn thấy biểu tình khó xử của Bi Mạt, càng không muốn thấy bộ dáng Bi Mạt vì báo ân mà miễn cưỡng, không muốn thấy khi Bi Mạt cùng hắn đi chung, bị người ngoài xem thường…
Hắn sẽ chịu không nổi…
Cho nên bảy năm, hắn không nhìn tới mặt mình ngay cả lúc rửa mặt cũng nhắm mắt lại, hắn biết đây hoàn toàn là một biện pháp lừa mình dối người, nhưng ngoại trừ lựa chọn trốn tránh, hắn không có biện pháp thứ hai.
Phục hồi tinh thần lại, hồi tưởng một chút, cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.
Hắn! Hắn lại thả lỏng ngủ thẳng cẳng trong ngực nam nhân này! Trời!
Đối diện ánh mắt nóng rực của nam nhân, Cận Lăng thu hồi thần tình kinh ngạc trên mặt.
” Ngươi ra ngoài! Ai cho ngươi ở đây?”
Cận Lăng lạnh mặt nói.
Bi Mạt cười gượng, xem ra cái nhân nhi yêu dấu không có cách nào lập tức tiếp nhận y. Không sao cả, về sau họ còn nhiều thời gian.
Bi Mạt lặng lẽ rời khỏi gian nhà nhỏ nát của Cận Lăng. Cận Lăng nhìn Bi Mạt rời xa, trong lòng nổi lên từng trận đau nhức khắc khoải. Lần gặp này, rốt cuộc là phúc hay là họa…
Không đến nửa canh giờ, Bi Mạt thần kỳ thay đổi bộ dạng gian nhà nhỏ từ trong ra ngoài. Y không để ý tới Cận Lăng trợn mắt há hốc mồm, tự động quẳng sạch toàn bộ mọi thứ rách nát trong phòng nhỏ, thay giường, tủ mới, đặt bàn trà, ghế dựa, màn trúc khắc hoa, bình phong, còn rất cẩn thận treo tranh cuộn lên trang trí…
Trong thời gian ngắn ngủi, đem gian nhà rách nát ban đầu đổi mới hoàn toàn.
Mới đầu, Cận Lăng cực lực phản đối, thậm chí đem bàn trà, tranh cuộn toàn bộ vứt ra khỏi phòng, nhưng hắn vứt một lần, Bi Mạt liền đặt vào cái mới. Về sau, Cận Lăng mệt đến bó tay, đành bỏ mặc Bi Mạt làm gì thì làm.
Tới giờ đi ngủ buổi tối, Cận Lăng mặt lạnh đẩy Bi Mạt trong phòng ra ngoài cửa. Sau đó, tới nửa đêm lại nhịn không được nhìn lén xuyên qua cửa sổ.
Bi Mạt ngồi xếp bằng thổ nạp dưới mái hiên, đây cũng là một loại phương pháp nghỉ ngơi của người võ công cao cường.
Không khí rét lạnh buổi tối làm Cận Lăng vốn có hàn độc trong thân, khó chịu không dứt, đắp cái chăn gấm Bi Mạt mang đến mới cảm thấy hảo một chút.
Nghe nói cao thủ có thể sử dụng nội lực trục hàn, nhưng Cận Lăng vẫn không có cách nào không để tâm đến Bi Mạt bên ngoài phòng. Lăn qua lộn lại ngủ không được.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, Bi Mạt mỉm cười đem cái chăn Cận Lăng lén chạy đến đắp trên người y tối hôm qua trả lại cho hắn, hài lòng thấy cái loại biểu tình buồn bực của Cận Lăng, sau đó ngoan ngoãn chạy ra, khép lại cửa, né được cái gối Cận Lăng quăng tới.
Hêt