Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 8 : Tương hứa

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua chấn song, chiếu lên mặt Cận Lăng, chim chóc đến bên cửa mổ mổ, tiếp đó không kiêng nể gì vui thú ngâm xướng, cũng chẳng mảy may đến nhân dạng đang khẽ cau mày trên giường.



” Ngô………….. thật ồn…………”



Giơ tay che ánh sáng chói mắt, Cận Lăng không khỏi ngâm khẽ, tối hôm qua miệt mài quá độ, kết cục quả nhiên thân mình giống như bị tán nhuyễn, ngay cả mở mắt cũng lực bất tòng tâm.



Bỗng nhiên kỳ quái nghe được tiếng vật thể cắt qua không khí, sau đó là tiếng chim chóc do bị xua đi mà kêu bất mãn. Xem chừng Bi Mạt hảo tâm muốn giúp Cận Lăng đuổi chim, ai ngờ trái lại còn gây ra tiếng động lớn hơn.



Bất đắc dĩ, Cận Lăng dù không cam lòng cũng đành mở mắt, hắn là kẻ một khi đã bị đánh thức sẽ không thể ngủ lại được.



” Sớm”



Ánh mắt tựa hồ so với thái dương còn nóng hơn dừng trên mặt mình, Cận Lăng bất giác chào buổi sáng.



” Xin lỗi, làm ngươi dậy rồi.”



Bi Mạt ôn nhu nói.



Kinh ngạc vì nét tao nhã hữu lý của Bi Mạt, Cận Lăng vốn đã quen với sự bá đạo của y cảm thấy không tự nhiên, để che giấu tâm trạng xấu hổ, hắn xốc chăn chạy xuống giường.



Một cỗ lực đạo cường đại đem hắn kéo về, lại bị quẳng lên giường. Bi Mạt xoay mình đè lên người hắn.



” Ngươi đừng đến đây, bây giờ đang là ban ngày!”



Cận Lăng hồng thấm mặt.



” Lăng, ta có lời muốn nói với ngươi.”



Bi Mạt vẻ mặt chăm chú khó thấy khiến Cận Lăng không khỏi căng thẳng.



“Sao? Xảy ra chuyện gì?”



” Lăng, ở cùng ta!”



Gần như giọng điệu ra lệnh bá đạo, bất quá nội dung những lời này khiến đầu Cận Lăng rơi vào trạng thái đứt mạch.



Bi Mạt kiên nhẫn khó thấy, đợi một lúc lâu sau vẫn cứ là một mảnh trầm lặng.



” Lăng?”



Bi Mạt vỗ vỗ hai má Cận Lăng.



” A!!”



Cận Lăng hơi chút phục hồi tinh thần vẫn không hiểu gì.



” Ngươi, ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta, ta không rõ.”



” Ngươi thật sự giả ngốc a, Lăng!!”



Bi Mạt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



” Ta nói, ngươi cả đời này đều ở cùng ta, chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống chúng ta muốn, ta là nam nhân duy nhất suốt cuộc đời của ngươi, đương nhiên, ngươi cũng không thể có nữ nhân.”




Bi Mạt đẩy Cận Lăng, hai người ngã xuống giữa khóm hoa.



” Ta cực khổ đợi tới mùa hoa nở mang ngươi tới đây, ngươi một câu khen cũng không cho còn chê ta làm ồn!”



Bi Mạt vẻ mặt buồn bực.



” Cám ơn ngươi.”



Cận Lăng khẽ hôn lên má Bi Mạt.



” Sao? Lúc này đến ngươi ngốc ra hả?”



Cận Lăng khẽ cười nói.



“Chỉ như vậy thôi ư?”



Bi Mạt lộ rõ bộ dáng dục cầu bất mãn.



“A. Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Đừng được một tấc muốn nhấc một thước nha!!”



” Ít nhất phải thế này…….”



Bi Mạt hung hăng hôn lên môi Cận Lăng.



Hơi rời đi môi Cận Lăng. Bi Mạt bỗng nhiên thâm trầm nói.



” Ta hỏi ngươi hiện tại rốt cuộc suy nghĩ lung tung gì hả?”



” Sao bỗng nhiên hỏi như vậy?”



Cận Lăng tránh đi ánh mắt Bi Mạt.



“ Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi vừa rồi nghĩ cái gì sao? Ngươi cuối cùng đang lo lắng cái gì? Đừng có trốn tránh.”



Bi Mạt hôn cổ Cận Lăng.



Tất cả đều bị ngươi thấy hết, Cận Lăng không khỏi buồn bực nghĩ.



” Ngươi xem núi đầy hồ điệp lan thế này, mùa của chúng vừa dài vừa nhiều nhỉ? Rốt cuộc là tuần hoàn vô tận, mãi mãi nở hoa, hay chỉ có thể tồn tại trong một mùa này….”



Ánh mắt Cận Lăng lộ ra sự hoang mang cùng phiền muộn.



” Muốn xem ngươi nghĩ cái gì….”



Bi Mạt gắt gao cầm lấy tay Cận Lăng, tựa hồ muốn truyền qua sức lực cho hắn để Cận Lăng cảm nhận được quyết tâm của y.



” Ngươi muốn sự vĩnh hằng sông cạn đá mòn, ta liền cho ngươi vĩnh hằng, ngươi muốn một thoáng mĩ lệ ta đây liền cùng ngươi hủy diệt”



………….



Vô thanh lại hữu thanh, chỉ có hồ điệp lan trải dài khe khẽ gật gù, lẳng lặng bầu bạn bên người hai kẻ luyến nhân ôm lấy nhau chặt chẽ.