Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 11 :

Ngày đăng: 00:28 21/04/20


- Tịnh Nhi, ta muốn uống trà!



Trịnh Phi Vũ uể oải nằm ẹp ra bàn đá trong đình viện. Ánh trăng nhàn nhạt trên cao soi bóng xuống hồ sen.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã hơn một tháng kể từ lần diệt thổ phỉ ở núi bắc. Từ hôm đó trở về, Trịnh Phi Vũ đều đặn hai lần một ngày đến trang viên của Huyết Tử một hai đòi uống trà, có hôm còn ăn vạ đòi cơm. Nhìn một thân bạch y dịu dàng xinh đẹp, tuy vẫn có nét lạnh lùng xa cách nhưng không hề có sát khí, hắn gọi Huyết Tử thấy không thuận miệng nên quyết định mỗi khi nàng mặc áo trắng, hắn sẽ gọi Tịnh Nhi.



- Hiện tại không có!



Lâm Tịnh Nhi đã quen thuộc cảnh này thì một bộ thờ ơ đáp trả.



- Sao không có? Nơi này của nàng chẳng phải lúc nào cũng có sen nở sao? Có sen thì hà cớ gì không có trà?



- Sen thì có, trà cũng có nhưng ta không muốn pha. Ngươi muốn cứ tự thân làm lấy! Nếu không thì trở về bảo hạ nhân nhà ngươi làm.



Lâm Tịnh Nhi không buồn ngẩng mặt, chỉ chăm chú chải lông cho con mèo ú đen tuyền.



- Ta thực ganh tỵ với nó!



Trịnh Phi Vũ trong vẻ mặt tiểu hài tử hậm hực bắn ngàn tia lửa đến con hắc miêu kia.



Như cảm nhận được nguy hiểm rình rập, hắc miêu tội nghiệp đành tủi thân đứng dậy lắc lắc mình tròn trịa rồi nhảy khỏi chân Tịnh Nhi, một mạch đủng đỉnh đi vào trong. Thấy vậy, Trịnh Phi Vũ mới hài lòng mỉm cười. Không uổng công hắn hằng ngày cho ăn!



Nói đến chuyện cho mèo ăn, hắn lại ấm ức không thôi với nữ nhân trước mặt. Đường đường là một Cửu vương gia uy quyền khuynh đảo thiên hạ lại phải ngày hai bữa cho mèo ăn để được uống trà cùng ăn ké cơm của nàng. Hắn nghĩ mà tủi thân.



Để đảm bảo hình tượng lung linh của mình trong mắt thuộc hạ, hắn đã lệnh cho Bá Cường cùng Bùi Lực nếu không có chuyện gấp thì tuyệt không được tự tiện vào nơi đây. Mặc dù trong mắt mọi người trước nay, cái hình ảnh kia cách xa với từ “lung linh” đến nhường nào!



- À, ta rất tò mò vì sao nàng có thể trồng cho sen nở quanh năm a?



Vứt cái suy nghĩ với con mèo qua một bên, Trịnh Phi Vũ hướng Tịnh Nhi hỏi.



Người trước mặt im lặng thật lâu, đến mức hắn nghĩ nàng sẽ không trả lời, định nói sang chuyện khác thì nàng đột nhiên mở miệng:



- Là mẫu thân dạy ta!



Thấy Tịnh Nhi ánh mắt chợt trở nên trầm buồn, xa xăm nhìn đến chốn mơ hồ nào đấy, Trịnh Phi Vũ cảm thấy hối hận. Gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.



- Người hiện nay... là ở bên kia?




Tên dâm tặc kia không những không buông lại còn cười cợt. Cánh tay không an phận từ từ xoắn lấy vạt áo của nàng, càng lúc càng gần đến hông.



“Xoẹt!”



Nhanh như chớp, Huyết Tử rút nhuyễn kiếm bên lưng chém đứt vạt áo bị tên ôn dịch kia nắm lấy rồi buông hai tiếng:



- Dơ bẩn!



Hắn sững người trong giây lát rồi cười:



- Ha, một thân áo đỏ, nhuyễn kiếm sắc bén, chiêu thức nhanh gọn, đừng nói mỹ nhân này là Huyết Tử sát thủ nha! Ta nào có được cái phúc lớn thế này!



Trong màn đêm thăm thẳm, tên dâm tặc lộ ra một nụ cười tươi với hàm răng trắng bóc. Thấy nàng không nói gì, hắn lại tự độc thoại:



- Thiên ý đã định cho ta gặp nàng, chi bằng đêm nay nàng chấp nhận theo ta?



Sau tấm sa lụa, Huyết Tử cười nhạt. Nàng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, khả năng hoang tưởng của tên này có thể mang ra so với Trịnh Phi Vũ.



- Có khả năng thì tự quyết lấy!



Ý này của nàng là bảo hắn đến mang nàng đi? Tự suy diễn một hồi, đại dâm tặc đang định tiến đến dang tay ôm người thì “Vút!” một tiếng, hắn mau lẹ lùi bước. Một chút sơ sẩy thôi thì vừa rồi kiếm kia của Huyết Tử trong gang tấc đoạt mất mạng hắn rồi!



Sau khi lùi, hắn lại di bước tiến lên lần nữa. Hắn di chuyển linh hoạt vô cùng, vừa ló mặt ở bên trái liền xuất hiện ngay bên phải, quả thật không phải dạng tầm thường.



Nhưng hắn chạy nhanh, kiếm trong tay Huyết Tử còn nhanh hơn gấp bội, lần nào hắn xuất hiện, nàng đều suýt soát chém trúng. Vì vậy chỉ qua một khắc mà bộ y phục của hắn đã bị nàng chém cho rách tươm. Mà kiếm của nàng nay đã thành công đặt lên cổ hắn.



Nhìn áo quần trên người còn kém ăn mày ngoài chợ một bậc, hắn nghiến răng ken két.



- Mỹ nhân à, nàng thực quá đáng rồi nha!



Tiếp sau đó, hắn xuất thần vung tay, một đám phấn trắng từ tay áo cuồn cuộn chắn ngang tầm mắt.



- Mê hồn hương!



Chỉ kịp kinh ngạc nói ba từ, Huyết Tử hít phải khí mê liền ngất. Nhuyễn kiếm nặng nề rơi xuống nền đất lạnh. Đại dâm tặc mau lẹ bắt lấy thân hình mềm nhũn của nàng, dùng khinh công tẩu thoát.