Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 18 :

Ngày đăng: 00:28 21/04/20


Nam quốc tuy là một nước nhỏ nhưng đời nào cũng có người kiệt xuất, nơi nào cũng có nhân tài.



Điển hình như nam nhân một thân áo hoa nhiều màu trước mặt. Kẻ hôm qua còn là đại dâm tặc hôm nay đã trở thành thuộc hạ dưới trướng của Cửu vương gia Trịnh Phi Vũ. Phàm là người của hắn, nhất định không có loại vô dụng bất tài.



- Đại dâm tặc?



Huyết Tử hơi ngạc nhiên khi thấy kẻ kia đột nhiên xuất hiện ở đình viện.



- Dâm tặc gì chứ? Gọi ta là Đinh Nhân Sâm!



- Ha ha, ta thực khâm phục phụ thân ngươi nha! Ông đã đặt cho ngươi cái tên thật giống ngoại hình a!



Trịnh Phi Vũ từ trên tường cao thình lình nhảy xuống, cười ha hả.



- Vương gia, người không nên quá đáng!



Đinh Nhân Sâm lộ ra gương mặt thật ủy khuất.



Hắn tuy đúng là thân mình hơi cao, người cũng hơi gầy nhìn giống rễ cây nhân sâm nhưng dù sao gương mặt cũng không thuộc hàng tầm thường. Này là mày rậm mi cong, này thì môi mỏng da lán, nếu là nhân sâm cũng thuộc loại nhân sâm ngàn năm quý giá nha!



Đinh Nhân Sâm đưa tay di di trên mặt mình, người khác nhìn vào liền biết hắn đang nghĩ gì.



Huyết Tử nhìn một bộ dạng kẻ kia mà không khỏi thầm buồn cười. Trịnh Phi Vũ như thế nào lại tìm ra một phiên bản giống hắn như vậy hoang tưởng.



- Chuyện là thế nào?



Nàng thu lại ý cười, lãnh đạm hỏi.



Trịnh Phi Vũ đang định mở miệng thì Đinh Nhân Sâm đã nhanh chóng cướp lời:



- Chuyện này bắt đầu từ đêm hôm qua, lúc ta đến biệt viện Lâm gia ăn cơm liền phát hiện không có nàng...



Sau đó hắn dong dài kể lại những sự việc xảy ra.



Hắn thực ra không phải kẻ có loại suy nghĩ biến thái mà chỉ là... hơi không bình thường một chút. Hắn thấy những người được xem là lãng tử đều có nữ tỳ hầu hạ nên muốn tìm một nữ nhân cùng hắn hành tẩu. Chỉ tiếc như thế nào mà lại gặp phải Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử nên mới sinh ra nông nỗi này tình trạng.



Đinh Nhân Sâm hắn vốn là con của gia đình phú thương. Nhà có điều kiện nên từ nhỏ được tiếp cận với nhiều sách vở cùng được ngao du đây đó, nhận được sự chỉ dạy của nhiều bậc tiền bối. Hắn không giỏi võ công bởi hắn không thích học. Hắn nghĩ rằng nếu gặp chuyện, hà cớ gì cứ phải đứng lại đánh trả, một mạch “bỏ của chạy lấy người” có phải hơn. Vì vậy, hắn dốc lòng học khinh công. Cứ tưởng khinh công đã đạt đến trình độ thượng thừa có thể chạy thoát trong mọi trường hợp nên hắn quyết tâm làm lãng tử hành tẩu giang hồ.



Nếu không gặp hai người kia, hắn nào biết câu “Ngoài núi còn có núi, ngoài trời còn có trời.”



Cuối cùng đã nhận thức được năng lực của mình ngang đâu, hắn liền từ bỏ ý định ban đầu mà nhanh chóng chớp lấy cơ hội trở thành thuộc hạ của Trịnh Phi Vũ.



Tuy nhiên, đâu phải cứ nói trở thành thuộc hạ của Cửu vương gia thì ngay lập tức được nhận. Trịnh Phi Vũ đã bắt hắn trong hai ngày phải đi đến biên cương ra mắt với Bá Cường Bùi Lực, nếu không thì truy cứu trách nhiệm tận cùng. Từ nơi này đến biên cương nói xa không xa, nói gần không gần, hắn thúc ngựa chạy liên tục đến ngựa cũng không chịu nổi, phải dùng khinh công chạy trối sống trối chết. Sau đó may sao khi về, hắn được hai người kia cấp cho một con chiến mã tốt, tuy cũng là vẫn phải khinh công một đoạn cuối cùng nhưng dù sao vẫn hơn.
- Người đâu, xông lên!



Lão phu nhân ra lệnh.



Nhưng bà ta đúng là đã già, mấy tên tép riu kia làm thế nào dám đánh người của Cửu vương gia oai quyền khiếp đảm. Bọn chúng nghe lệnh nhưng tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào mới phải nên cứ đứng yên tại chỗ.



Trần Tố Như thấy thế tức giận quát:



- Lũ các ngươi còn không mau tiến hành, mọi hậu quả ta sẽ gánh hết.



Nghe lời khẳng định của chủ nhân, bọn gia đinh nhất loạt xông lên.



Đinh Nhân Sâm tuy nói võ công không giỏi, nhưng đó là đang so với những cao thủ như Trịnh Phi Vũ cùng Huyết Tử. Còn bọn tép riu trước mặt thì có là gì trong mắt hắn.



Hắn đông một chưởng tây một cước, tên nào xông lên đều bị đánh cho tơi tả.



---



- Đa tạ ngươi!



Huyết Tử hướng hắn cảm ơn.



- Người một nhà, người một nhà, Huyết Tử muội muội đừng khách sáo, đừng khách sáo!



Đinh Nhân Sâm lại cười sáng lạn.



- Cũng nhờ Trịnh Phi Vũ tiên đoán như thần bảo ta ở đây bảo an ngươi tốt. Cũng phải, mười lăm tuổi hắn đã làm quân sư cho Đại tướng quân thì này đâu có gì lạ.



Huyết Tử không quan tâm kẻ kia lại đang dài dòng, nàng chỉ lặng lẽ ngồi xuống đặt tay lên nấm mồ của mẫu thân. Nàng muốn cảm nhận điều gì đó từ người. Nàng muốn an ủi, muốn bảo vệ linh hồn người.



Mặt trời đã sắp lặn, tia nắng cuối cùng đã tắt, ráng chiều nhàn nhạt nhuốm khắp mọi nơi. Đâu đó phảng phất mùi thức ăn từ gian bếp của các gia đình trong thôn thơm lừng. Người người hối hả trở về gia sau một ngày làm việc vất vả, nơi có vợ con của họ đang chờ . Chỉ duy nhất trong chốn trang viên cô lập, một nữ nhân áo trắng vẫn bất động ngồi dưới đất. Nàng không có người thân, không họ hàng, không ai chờ đợi sum vầy...



---



- Tang lễ của Lâm tiểu thư đã qua từ lâu, phủ đệ của ta cũng vừa xây xong, đã đến lúc chúng ta nên bàn chuyện thành thân đi, Lâm lão gia!



Trịnh Phi Vũ xoay xoay chén trà trong tay mà không uống. Hắn từ khi được thưởng trà và thức ăn của Huyết Tử thì ngày càng kén chọn.



Hắn vừa xử lí xong việc ngoài vùng biên giới liền thúc ngựa ngày đêm trở về. Tới nơi liền nghe Đinh Nhân Sâm kể lại mọi việc, hắn tức giận đùng đùng muốn loạn Lâm gia lần nữa. Lần này nhất định loạn cho đến nơi đến chốn.



Đám người này dám lúc hắn vắng mặt đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Huyết Tử, còn muốn phá mộ mẫu thân nàng. Thật không thể dung!