Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 34 :

Ngày đăng: 00:28 21/04/20


- Ngươi sẽ tuyên cáo với thiên hạ như thế nào?



Nhìn theo bóng nữ nhân xiêm y lộng lẫy bị Bùi Lực xềnh xệch kéo đi không thương tiếc, Huyết Tử nhướng mắt hỏi người bên cạnh. Hắn đã thu lại ánh mắt lạnh lẽo từ bao giờ, hướng nàng cong cong đuôi mắt:



- Cứ bảo Cửu vương gia vì thiên hạ diệt thân không được sao?



- Được sao?



- Được!



Trịnh Phi Vũ dứt khoát khẳng định, nụ cười quái đản vẫn chưa tắt.



Huyết Tử không nói thêm được lời nào đành xoay người ngoảnh mặt quay sang đọc sách. Vừa nâng cuốn sách lên, nam nhân cao lớn kia lại bất ngờ lên tiếng:



- Vĩnh Dương đã có ý định tạo phản, giữ nàng ta lại đôi khi có ích sau này!



- Ngươi biết hắn có ý tạo phản?



Huyết Tử nghe lời kia thì ngạc nhiên hỏi.



- Chẳng lẽ nàng cũng biết? Hắn nói cho nàng?



Trịnh Phi Vũ cũng ngạc nhiên không kém.



- Ta hỏi ngươi trước!



- Ày, nàng thật là...



Hắn ngừng một hơi rồi tiếp:



- Trong triều hiện nay quyền lực được cân bằng bởi hai thế lực, một là quân của ta gồm một nửa là lính tinh nhuệ và một nửa là quân đội giao cho Tả tướng. Một nửa quân đội còn lại do Hữu tướng thống lĩnh, hành động theo lệnh của đại thừa tướng. Ông ta tuy là nhân tài nhưng lại theo phái gian thần, có đầu óc nhưng không cống hiến cho đất nước mà chỉ mưu cầu lợi ích cá nhân.



Đưa tay rót một cốc trà, Trịnh Phi Vũ nhàn nhã nâng lên mũi thưởng thức hương thơm rồi hướng Huyết Tử tiếp tục giải thích.



- Vĩnh Dương từ lâu đã cấu kết với đại thừa tướng cầu đoạt vị. Mà hiện tại bộ Hình vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng nên chưa thể kết tội bọn chúng. Tuy nhiên gần đây quân đội phía nam dưới trướng Hữu tướng đã rục rịch có biến, chỉ sợ nay mai thiên hạ đại loạn. Loạn này e là...



Huyết Tử bắt gặp ánh mắt thoáng động của Trịnh Phi Vũ đã đoán được rằng cuộc biến loạn này không chỉ dừng lại ở việc Vĩnh Dương tạo phản. Nhưng thấy hắn không có ý nói ra nên nàng cũng im lặng không nhắc đến.



---



- Vương gia, Nam quân lại chiếm thêm được một tỉnh.



Bá Cường gấp gáp chạy vào báo tin.



Trịnh Phi Vũ nghe xong liền tức giận, đập mạnh lên bàn:



- Khốn kiếp, binh lực của chúng làm sao có thể mạnh như vậy!



Từ lúc Vĩnh Dương chính thức chiêu nạp thêm quân, tuyên cáo muốn cướp ngôi đến nay chưa đầy nửa tháng mà đã chiếm được ba tỉnh phía nam. Nếu theo tốc độ này chỉ sợ không đến một tháng nữa đã đến kinh thành.
- Thần... Tam vương gia...



Thượng thư lúng búng như gà mắc tóc không biết nói thế nào, chỉ nhìn sang Trịnh Phi Vũ rồi lại liếc liếc về Huyết Tử. Thấy nàng ta một bộ lãnh như băng nhìn mình thì lại càng run rẩy.



- Tam vương gia?



Trịnh Phi Vũ nhướng mắt hỏi.



- Thiên hạ này còn tồn tại cái danh xưng Tam vương gia của tên phản tặc kia ư?



- Cửu vương gia... thần đáng tội chết! Vĩnh Dương hắn... muốn thần trao tư binh cho hắn.



- Rồi ngươi đồng ý?



Quan Thượng thư nghe xong liền quỳ thụp xuống dập đầu:



- Cửu vương gia tha mạng, Cửu vương gia tha mạng...



- Được rồi, đứng lên! Đã bảo nếu muốn ngươi chết ta đã không đến đây!



- Vậy người muốn điều gì ạ?



- Giao hết tư binh của ngươi cho bản vương, đồng thời cung cấp lương thực và tài lực cho quan quân triều đình.



- Sao vậy được ạ, vương gia!



Quan Thượng thư phản kháng lại lời kia của Trịnh Phi Vũ. Thời thế loạn lạc, ông ta giao hết tư binh cùng tài lực của mình cho triều đình thì khác nào tìm chết.



- Tại sao không được?



Trịnh Phi Vũ vẫn một bộ bình tĩnh nhìn ông ta quỳ dưới đất.



- Thần chỉ đồng ý giao cho Vĩnh Dương hơn phân nửa tư binh cùng ba trăm lượng vàng đã được hắn hứa cho ba tỉnh ở vùng biên giới.



Trịnh Phi Vũ nghe xong lời ông ta nói thì nhếch miệng:



- À, thì ra Vĩnh Dương hứa cho ngươi ba tỉnh biên cương nên mới nhanh như vậy đồng ý. Vậy thì ta cũng trao đổi với ngươi vậy!



- Trao đổi? Đổi điều gì ạ?



Lúc này, Huyết Tử nãy giờ vẫn đứng sau lưng Trịnh Phi Vũ tà áo vừa khẽ động đã vụt đến đưa kiếm kề sát cổ ông ta. Tốc độ nhanh đến nỗi quan Thượng thư không biết thanh kiếm đã được rút ra như thế nào.



Bị vật kim loại sắt nhọn đặt ngay trên cổ, Thương thư đại nhân mạnh mẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo và khí thế mà nó tỏa ra thì kịch liệt run rẩy. Thanh nhuyễn kiếm này không biết đã từng câu hồn bao nhiêu người.



Phía trước, nam nhân bạch y bào lại nhàn nhạt lên tiếng:



- Thứ ta mang ra trao đổi, chính là cái đầu của ngươi!