Tà Nữ Và Yêu Vương

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:28 21/04/20


- Người lại đến?



Một thân bạch y lãng tử từ đâu bay ra, xuất hiện ngay trước mặt Lâm Tịnh Nhi khiến nàng một phen kinh ngạc.



- E hèm... À, ta là muốn đến xin Lâm tiểu thư một cốc trà, không biết nàng có cho?



Trịnh Phi Vũ đằng hắng vài tiếng rồi cười nói giã lả. Mục đích hắn đến là để kiểm chứng bệnh tình của mình. Hôm qua, vì muốn xem cái bệnh kì lạ lâu năm kia của hắn có phải đột nhiên mà hết không nên mới cố ý đến hoa viên Lâm phủ mà không báo trước. Nơi đó, nữ nhân Lâm gia thường tụ tập.



Thế nhưng, khi chân vừa bước đến cửa hoa viên thì hắn đã liên tục hắt hơi, không kịp quay mặt chạy đi.



Thật kì lạ, bây giờ hắn đứng gần Lâm Tịnh Nhi như vậy mà một triệu chứng muốn hắt hơi cũng không có.



- Vậy mời công tử đến đình viện ngồi đợi, tiểu nữ vào chuẩn bị trà!



Một bộ không hoan nghênh, Lâm Tịnh Nhi trực tiếp quay lưng đi vào trong gian nhà tranh. Trịnh Phi Vũ xem như không thấy biểu hiện đó, thản nhiên tản bộ đến đình viện.



Nữ nhân này quả thú vị!



Mục đích hắn đến đây hôm nay không chỉ là xem bệnh của mình mà còn tìm hiểu nữ nhân kia. Tuy hôm qua hắn đã thử phóng một chưởng về phía Lâm Tịnh Nhi khiến nàng suýt rơi xuống nước, chứng tỏ nàng không hề biết võ công hay nhạy bén nhận thức nguy hiểm. Thế nhưng hắn vẫn có cảm giác kì lạ rằng nàng nhất định không tầm thường như thế.



Đang thất thần suy nghĩ thì Lâm Tịnh Nhi mang trà lên, vẫn là một thân bạch y uyển chuyển, nhẹ nhàng đưa một chén nhỏ đến trước mặt Trịnh Phi Vũ rót trà. Từng giọt trà nóng ấm róc rách chảy vào chén, tỏa ra một làn khói trắng nhẹ.



Trịnh Phi Vũ nâng chén lên, nhắm mắt thưởng thức hương trà một hồi rồi mới cho vào miệng. Dòng chất lỏng ấm áp chảy đến đâu thì liền mang lại hương thơm cùng vị ngọt thanh đến đó. Hắn vui vẻ mở mắt:



- Thượng trà! Đúng là loại trà hảo hạng hiếm có!



- Người là không sợ ta bỏ độc trong trà?



Lâm Tịnh Nhi như có như không thốt lên tiếng.




Theo lệnh của Trịnh Phi Vũ, Bá Cường cho người đi tìm khách điếm gần nhất. Nhưng vì sợ bọn thổ phỉ kia mà trên con đường lớn chẳng có bóng người. Tất cả đều trốn vào nhà khi trời vừa xẩm tối.



Khó khăn lắm bọn họ mới tìm được một khách điếm đủ rộng cho cả đoàn người nhưng cũng phải uy hiếp bằng vũ lực, chủ quán mới chịu mở cửa. Vừa nghe là quan quân triều đình đến dẹp thổ phỉ, lão chủ liền hai mắt sáng rỡ quỳ thụp xuống mà lạy:



- Cửu vương gia đến rồi! Cửu vương gia đến cứu chúng ta rồi!



Trịnh Phi Vũ phất tay.



- Được rồi, đứng lên đi! Ta đến để ăn cơm cùng tìm chỗ ngủ, không phải đến nhận của ngươi bái lạy.



Hắn hất mặt bảo ông ta mau đi chuẩn bị cơm nước.



- Vâng vâng, mời Cửu vương gia vào dùng tạm trà, tiểu nhân lập tức sai người làm thức ăn dâng lên.



Lão chủ ríu rít nói nói cười cười rồi quay sang phân phó cho mấy tên tiểu nhị rót nước bưng trà mời khách.



Trịnh Phi Vũ nhấc chén trà ấm đưa lên miệng liền nhăn mặt.



Thật nhạt!



Hắn đột nhiên nhớ đến vị trà thanh khiết thơm mát của cô gái bên hồ sen. Vừa nghĩ đến liền như cảm nhận thấy hương trà ấy như phảng phất quanh mũi, vương vấn, vương vấn...



Nhớ?



Hắn biết nhớ từ bao giờ vậy?



Trịnh Phi Vũ sau một hồi ngẩn người thì nhếch miệng cười nhạt, uống hết chén trà.