Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 287 : Muốn lưu lại Cổ vương hay không? Xây xong phủ quận chúa

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Trên đường trở về kinh thành, Trường Hận đem chuyện phát sinh trong cung nói ra.



Như Tiểu Lam ngồi một bên nghe, trong lòng có chút hụt hẫng.



Nguyên lai là Tứ hoàng tử hồi cung.



Hơn nữa lúc này đây không đơn thuần chỉ là hắn trở lại, mà còn dẫn theo sứ giả Bắc Phiên—— Nhị hoàng tử Hạ Mộc Huyền Nguyệt cùng nhau tiến cung.



Như Tiểu Lam nhìn trộm Thanh Mặc Nhan: "Tứ hoàng tử có phải hay không sẽ nhắc đến chuyện con của hắn?"



Vu Tĩnh Kỳ bởi vì sử dụng bùa chú đen, muốn giết Hoàng đế, cho nên bị lưu đày tới Ứng Châu.



Làm phụ thân, Tứ hoàng tử nhất định sẽ dùng đủ mọi cách giải vây hành vi phạm tội cho nhi tử của mình.



"Đến nay Hoàng thượng vẫn không ban ý chỉ xuống." Trường Hận nói.



Không ban ý chỉ xuống, nói cách khác vụ án Vu Tĩnh Kỳ vẫn chưa được phán quyết, muốn Vu Tĩnh Kỳ tiếp tục ở lại Ứng Châu.



"Sợ là không đơn giản như vậy." Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Sứ giả Bắc Phiên có động tĩnh gì không?"



Trường Hận lắc đầu: "Tin tức của ta không thể so với Thiếu khanh đại nhân ngươi được."



Trở lại kinh thành. Thanh Mặc Nhan dẫn theo Như Tiểu Lam hồi phủ trước, cùng ngày đó trong cung cử người tới, triệu Thanh Mặc Nhan tiến cung.



Trước khi đi Thanh Mặc Nhan dùng vải bố trắng quấn quanh Cổ vương trên cánh tay trái của mình.



"Như vậy liệu có ổn không?" Như Tiểu Lam lo lắng hỏi.



Trước kia bọn họ không nhìn thấy được Cổ vương. Cho nên cũng không cảm thấy nó có gì đáng sợ, chỉ là cứ mười ngày sẽ bị nó ép buộc một lần, nhưng mà hiện tại khi nó ở nơi mọi người có thể thấy được, có thể sờ được, lại cảm thấy có chút kinh người.



"Không sao, nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy, ta sẽ nói nó là vết thương do phá án gây nên." Thanh Mặc Nhan thong dong quấn cánh tay lại, sau đó mặc y phục vào che đi.



"Chàng không có ý định ép nó ra ngoài sao?" Như Tiểu Lam thăm dò nói.



Trước kia vì muốn giải được cổ độc, hắn đã phải trải qua trăm cay ngàn đắng, hiện tại Cổ vương ở nơi vươn tay ra là có thể với được, ngược lại thái độ của hắn lại vô cùng bình tĩnh.




Lão Hầu gia nhịn rồi lại nhịn mới không nói ra mấy câu răn dạy nàng.



"Khi không có việc gì ngươi đến trò chuyện với Liễu Dương quận chúa nhiều thêm một chút đi, hiện tại chi tiêu trong phủ là do nàng quản lý. Ngươi thiếu cái gì cứ việc mở miệng nói với nàng."



Như Tiểu Lam hàm hồ đáp lời, ngáp một cái.



Nàng thiếu cái gì sẽ nói với Thanh Mặc Nhan, nàng mới không muốn có bất cứ liên quan gì đến Liễu Dương quận chúa đâu.



Thật vất vả mới rời được tiền viện, ra khỏi cửa chưa được vài bước đã thấy Liễu Dương quận chúa đang đi từ phía đối diện lại đây.



Thời điểm nhìn thấy Như Tiểu Lam, Liễu Dương quận chúa liền dừng bước chân.



Như Tiểu Lam không thèm nhìn nàng lấy một cái, mang theo đám người Sử Đại Thiên, không coi ai ra gì đi qua bên người nàng.



Liễu Dương quận chúa hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Từ trong kẽ răng bài trừ ra một câu: "Nếu không phải Hầu gia phân phó, ta mới mặc kệ ngươi!"



Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: "Ai cần ngươi lo, nói cứ như ta cần ngươi lắm vậy!"



"Ngươi..." Liễu Dương quận chúa tức đến mặt trắng bệch: "Đừng tưởng rằng ngươi được phong làm quận chúa là ghê gớm lắm!"



"Đúng vậy, không có gì ghê gớm. Ngươi cũng là quận chúa, lúc trước còn không phải là cùng ngã xuống vũng bùn với ta sao? Còn giả mạo danh nghĩa Hoàng hậu muốn đánh mông ta, cuối cùng ngươi xem ai mới là người phải chịu đau?" Như Tiểu Lam thè lưỡi với nàng. Nghênh ngang rời đi.



Liễu Dương quận chúa nguyên bản đã không thích Như Tiểu Lam, nếu không phải lão Hầu gia hạ lệnh, nàng mới lười chủ động quan tâm đối phương đâu.



Chỉ là khiến nàng không nghĩ tới chính là. Tiểu yêu tinh này không hề sợ lão Hầu gia, lại còn làm lơ nàng ở khắp nơi.



Nếu không phải bởi vì thân phận quận chúa của Như Tiểu Lam cao hơn nàng, nàng sao có thể rơi vào bước đường này.



Lúc trước nàng nghĩ sau khi vào phủ, ngày nào cũng sẽ có người hành đại lễ với nàng.



Nhưng mà hiện tại, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không coi nàng ra gì.



Nàng đứng ở nơi đó giận dỗi nhìn theo bóng lưng rời đi của Như Tiểu Lam, bỗng có một nha hoàn vội vàng chạy tới: "Quận chúa, nhị gia lại nháo loạn, Ngũ thị ầm ĩ muốn về nhà, nhị thiếu gia phát giận đánh hai nha hoàn thông phòng, kết quả sau khi các nàng trở về liền tự vẫn... Người mau trở về nhìn xem đi."