Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 295 : Thế nhưng làm lơ ta, chính là không phục
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Lục điện hạ nhìn hai nữ hài tử như hoa như ngọc ở trước mắt, một người trắng mũm mĩm, người kia lại vô cùng yêu mị.
Không nghĩ tới các nàng đứng chung một chỗ lại làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, tuy rằng hắn biết người còn nhỏ tuổi kia không phải nữ hài tử thật sự, mà là Bát đệ của hắn.
"Như Tiểu Lam, giữa ban ngày ban mặt, ngươi cùng với Bát đệ ta ôm ôm ấp ấp như vậy, còn ra thể thống gì."
Như Tiểu Lam cảm giác được Vu Phong Hoa khẩn trương lên, duỗi tay tựa hồ muốn đẩy nàng ra.
"Ta chính là thích ôm hắn, liên quan gì đến ngươi." Như Tiểu Lam ngược lại ôm Vu Phong Hoa càng chặt hơn: "Chúng ta sang bên kia nói chuyện, không cần phải để ý đến hắn."
Vu Phong Hoa vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiện tại Như Tiểu Lam có thể thoải mái ôm hắn lên, không như trước đây hai người không chênh lệch tuổi tác mấy nữa.
Lục điện hạ cười lạnh nói: "Ngươi không sợ tình huống này bị người trong cung nhìn thấy?"
Như Tiểu Lam trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nhìn thấy thì sao, chúng ta là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Lục điện hạ cười càng thêm khinh thường: "Chẳng lẽ ngươi không biết Bát đệ là người như thế nào?"
"Hắn là người như thế nào?" Như Tiểu Lam cười hì hì nhìn Vu Phong Hoa: "Ít ra hắn lớn lên đẹp mắt hơn ngươi, đáng yêu hơn ngươi nhiều."
Gương mặt Lục điện hạ nháy mắt liền đen như đáy nồi.
Vu Phong Hoa càng thêm khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lam, ngươi vẫn nên để ta xuống đi, hắn là Lục ca ta..."
"Là Lục ca ngươi thì rất giỏi sao, chúng ta cũng không trêu chọc hắn, để ta kể chuyện cười cho ngươi nghe... Lần trước hắn vụng trộm trốn đến Thanh Hầu phủ, còn bị xích đu của ta đánh trúng cằm, thảm hề hề đâu..."
Như Tiểu Lam ôm Vu Phong Hoa, không nhìn Lục điện hạ, xoay người đi về phía sâu trong vườn.
Gân xanh trên thái dương Lục điện hạ nổi hết lên: "Uy, ngươi dám nói xấu sau lưng ta!"
"Ta đây chính là nói ngay trước mặt." Như Tiểu Lam nhướn mày nói.
Lục điện hạ tức muốn đi lên kéo lấy nàng.
Thái giám bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Lục điện hạ, vai chính trong cung yến hôm nay là sứ giả Bắc Phiên."
Lục điện hạ đột nhiên dừng bước chân, nhìn bóng lưng rời đi của Như Tiểu Lam, hận nghiến răng nghiến lợi.
Chân trước hắn vừa đi, nhị thiếu gia lập tức trở lại bên người Liễu Dương quận chúa, thấp giọng nói với nàng một hồi.
Sắc mặt Liễu Dương quận chúa biến đổi, nhìn nhị thiếu gia biểu tình có chút do dự.
"Như thế nào, ngươi không muốn giúp?" Nhị thiếu gia hừ lạnh một tiếng.
Trán Liễu Dương quận chúa đổ mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Không phải ta không muốn giúp, chuyện lớn như thế, nếu mà xảy ra sai sót..."
"Ngươi sợ cái gì, Lục điện hạ chính là Hoàng tử, xảy ra sai sót tự nhiên có hắn chịu trách nhiệm." Nhị thiếu gia chẳng hề để ý: "Nếu ngươi không muốn giúp cứ việc nói thẳng."
Sau lưng Liễu Dương quận chúa ùa đến một trận gió lạnh.
Hôm nay việc này nếu nàng không giúp. Khi trở về nhị thiếu gia không phải sẽ ép nàng đến chết sao.
Nhìn trộm về phía Hoàng đế, lại quét mắt nhìn Thanh Mặc Nhan bên kia.
Thanh Mặc Nhan đang nói chuyện cùng với quan viên bên cạnh, hoàn toàn không chú ý tới nàng bên này.
"Được." Liễu Dương quận chúa cắn chặt răng: "Việc này nếu thành công, hy vọng nhị gia có thể đáp ứng ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ta muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian."
"Được." Nhị thiếu gia không chút suy nghĩ đáp ứng nàng.
Bất quá là trở về ở một thời gian, cũng không phải chuyện gì lớn.
Liễu Dương quận chúa nhẹ nhàng thở ra, lặng yên đứng dậy đi ra ngoài điện.
Qua khoảng hai nén hương, có một cung nữ vội vàng chạy từ ngoài điện tiến vào, đến trước mặt nhị thiếu gia nói: "Không tốt, Liễu Dương quận chúa té xỉu!"
Khi nói chuyện cung nữ còn cố tình không hạ giọng.
Lời vừa nói ra, ầm ĩ xung quanh lập tức lặng xuống, đến ngay cả Hoàng đế cũng hướng về phía bên này nhìn qua.