Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 303 : Rốt cuộc thân phận Lục thị là gì, vật nhỏ rơi xuống trên mặt đất

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Trong phòng chỉ còn lại Thanh Mặc Nhan cùng lão thái thái.



Như Tiểu Lam thò đầu ra khỏi y phục Thanh Mặc Nhan, đôi mắt xanh biếc vụt sáng lên, nhìn chằm chằm lão thái thái.



"Lúc trước vì sao mẫu thân ta lại gả vào Thanh Hầu phủ?" Thanh Mặc Nhan trực tiếp đặt câu hỏi.



Lão thái thái thở dài: "Năm đó Hầu gia phụng hoàng mệnh đi làm việc, khi hồi phủ đã thấy dẫn theo Lục phu nhân trở về, nói là gia đình Lục phu nhân gặp phải bọn cướp, tất cả đều đã bị giết chết, chỉ còn lại mỗi một mình nàng, nàng lại cứu mạng hắn, cho nên hắn liền mang nàng về chiếu cố, ai biết mới qua chút thời gian bỗng nhiên thấy tính đến chuyện hôn nhân."



Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày.



"Nguyên bản Hầu gia đối với Lục phu nhân vô cùng tốt, nhưng mà sau khi thành thân liền thay đổi. Nhốt Lục phu nhân ở phòng sau, việc quản lý tiền tiêu mỗi tháng trong phủ cũng không giao đến tay nàng, hạ nhân chúng ta chỉ khi đi đưa đồ mới được nhìn thấy nàng một lần."



"Mẫu thân ta... Nàng là người như thế nào?" Ngữ khí Thanh Mặc Nhan có chút không trôi chảy, Như Tiểu Lam cảm giác được, trong thanh âm của hắn ngầm mang theo tia chờ mong.



"Lục phu nhân nàng vẫn luôn rất an tĩnh." Lão thái thái nhớ lại nói: "Bình thường rất ít khi nói chuyện. Luôn lẳng lặng ở một mình, không thích náo nhiệt, cũng không thích có nhiều hạ nhân ở bên người nàng, tắm rửa thay quần áo đều là do nàng tự làm, nàng có một đôi mắt cực kỳ đẹp, ánh mắt kia thật giống như có thể nhìn thấu nhân tâm."



"Lúc trước nàng từng nói với ta, nói ta có thể sống đến bảy mươi tuổi đâu." Nói đến việc này, lão thái thái cười rộ lên: "Không nghĩ tới thế nhưng lại thật sự bị Lục phu nhân nói trúng."



Này đã không biết là lần thứ mấy nghe người khác nhắc tới Lục thị, nói ánh mắt nàng rất đặc biệt.



Chẳng lẽ thật sự bị Thanh Mặc Nhan đoán trúng, Lục thị không chỉ là trùng nương, nàng còn có được đôi mắt âm dương.



Bình thường trùng nương không có khả năng sinh hạ con nối dõi, nếu nàng có đôi mắt âm dương, có thể hay không thể chất sẽ vì vậy mà không giống với những người khác, cho nên mới sẽ...



Đúng rồi, đôi mắt Thanh Mặc Nhan cũng có thể nhìn thấy một số thứ người thường không thấy được, tuy rằng so ra kém hơn nàng.



Này có phải là hắn kế thừa đôi mắt âm dương của Lục thị hay không?



Nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan, vừa vặn Thanh Mặc Nhan cũng cúi đầu nhìn qua nàng.



Trong lúc đối diện, bọn họ đều thấy được nghi vấn trong mắt đối phương.



"Ngươi có biết năm đó phụ thân ta đi làm việc ở đâu không?" Thanh Mặc Nhan tiếp tục hỏi.




"Ai nha, nơi này có một con mèo màu đen!"



Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm vui mừng của thiếu nữ.



Không đợi Như Tiểu Lam quay đầu lại. Chỉ cảm thấy bên hông bị một đôi tay nắm trụ nâng lên, bốn chân rời khỏi mặt đất.



"Tiểu gia hỏa thật đáng yêu, nó có đôi mắt màu xanh biếc đâu." Thiếu nữ kinh ngạc cảm thán nói: "Nhị tỷ tỷ, ngươi mau đến xem!"



Từ bên trong cỗ xe ngựa phía trước trạm dịch đi ra một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, nhíu mày nhìn thiếu nữ đang phấn chấn cao hứng: "Tiểu muội đừng náo loạn, mau mau ném nó đi, mèo hoang từ nơi nào tới, bẩn muốn chết."



Như Tiểu Lam lập tức xù lông.



Mèo hoang?



Ngươi mắt mù sao, không phát hiện trên cổ ta có đeo vòng cổ sao, mặt trên còn có hai khối đã ngũ sắc đâu. Ta là một con mèo nhà! Mèo nhà!



Cái gì bẩn muốn chết, trên người ta chính là thơm ngào ngạt, Thiếu khanh đại nhân tự mình lau lông cho ta đâu.



Trong cổ họng Như Tiểu Lam phát ra thanh âm lộc cộc bất mãn.



Thiếu nữ ôm Như Tiểu Lam làm nũng nói: "Dọc theo đường đi đều nhàm chán muốn chết, không bằng chúng ta nuôi một con mèo nhỏ để chơi đùa, ngươi nhìn xem màu lông nó đẹp như vậy, a, trên cổ nó còn có một cái vòng cổ?"



Lúc này mới nhìn thấy a, đôi mắt ngươi xác định không phải dùng để thở sao?



Như Tiểu Lam nhịn không được trợn trắng mắt.



Ngay tại lúc hai thiếu nữ đang kinh ngạc nhìn cái vòng trên cổ Như Tiểu Lam, bỗng thấy từ bên cạnh duỗi tới một bàn tay to: "Vật nhỏ, lại đây."



Tiếng nói thanh đạm mang theo chút kiêu ngạo.



Hai thiếu nữ lúc này mới chú ý tới, một vị công tử trẻ tuổi mặc trên người cẩm y hoa phục đang đứng ở trước mặt các nàng, duỗi tay về phía con mèo đen kia.