Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 328 : Đi đến nơi Trường Nguyên lão tiên sinh bế quan trước, nửa đường nhặt được lão nhân

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Như Tiểu Lam choáng váng hồ đồ.



Nàng cảm thấy chính mình đang ngủ.



Không, có lẽ nghiêm túc mà nói nàng chẳng phải đang ngủ, chỉ là quá mức mệt mỏi mà thôi.



Thanh Mặc Nhan gia hỏa này cũng quá cường hãn đi, vết thương trên người chưa tốt được bao lâu đã có thể lăn lộn như thế.



Như Tiểu Lam không biết bản thân vào ao tắm như thế nào, nàng mở to mắt, nhìn thấy tóc dài của mình phiêu đãng ở trong nước.



Tiếng nước vang lên, có người dội nước ấm lên lưng nàng.



"Thanh Mặc Nhan..." Nàng đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động.



"Ân?" Thanh Mặc Nhan cũng bước vào trong nước, da thịt bóng loáng chạm vào nhau, cảm giác thoải mái cực kỳ.



"Ta muốn ngủ..." Như Tiểu Lam nói xong câu đó. Đồng thời liền gục xuống ngủ.



Thanh Mặc Nhan nâng đầu nàng lên, để nàng nổi trên mặt nước, Như Tiểu Lam tựa như con cá nhỏ. Nửa giương miệng ngủ không biết trời đất gì.



Hai phía ao an trí hai cột đá, không ngừng có nước ấm từ bên trên chảy xuống dưới, thân thể Như Tiểu Lam ở trong gợn nước phập phềnh dập dờn. Thanh Mặc Nhan do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo suy nghĩ trong lòng, đứng dậy bế nàng đặt lên trên cạnh ao.



Gợn nước một lần nữa khoan khoái kích động lên.



Như Tiểu Lam từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Đôi mắt chỉ mở ra một lát, sau đó lại lần nữa nhận mệnh khép lại.



Cả buổi tối, nàng đều cảm thấy bản thân như đang phiêu lưu trên một chiếc thuyền nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê, nàng không rõ chính mình đang ở trong mộng, hay là đã tỉnh.



Cuối cùng, nàng cảm giác được thảm mềm mại.



Lười nhác cuộn tròn người ở trong chăn, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.



Thời điểm Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận rời khỏi Thạch Phường trấn, Như Tiểu Lam vẫn còn đang ngủ.



Chờ đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện bọn họ đã đi được nửa ngày đường.



"Thanh Mặc Nhan..." Như Tiểu Lam ăn vạ trong chăn không chịu đứng lên.




Huyền Ngọc nóng nảy, chưa từng gặp qua người mặt dày như thế, nhân gia còn chưa có đáp ứng đã trực tiếp xông lên xe ngồi.



"Huyền Ngọc. Tiếp tục đi thôi." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan.



Huyền Ngọc phi thường ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thế tử thế nhưng không lệnh cho hắn đuổi lão nhân kia xuống xe, phải biết rằng Như cô nương cũng đang ở trên xe, ngày thường Thế tử trông giữ nàng rất kỹ, đến ngay cả người ngoài cũng không được thấy mặt mấy đâu.



Xe ngựa một lần nữa lên đường.



Trong xe, lão nhân xoa xoa đôi tay. Thoải mái dựa vào thân xe.



"Lớn tuổi, xương cốt cũng kém, nhớ năm đó dù cho là gió lớn cũng không sợ... Ai, cô nương, nơi này có rượu không?"



Như Tiểu Lam cũng không bài xích lão nhân không mời mà đến này.



Nàng từ nhỏ đến lớn đều đi theo gia gia, cho nên đối với lão nhân như vậy nàng luôn có một cảm giác thân thiết.



"Không có rượu. Thay bằng trà đường có được không?" Ấm trà được vây quanh bởi lớp vải bông thật dày, trà bên trong vẫn còn nóng.



Lão nhân cau mày, thời điểm tiếp nhận chén trà còn không ngừng oán giận: "Ta ghét nhất là mấy thứ ngọt ngấy như thế này."



Như Tiểu Lam nghiêng đầu tựa vào bên người Thanh Mặc Nhan, giòn tan hỏi: "Lão gia gia. Ngươi thật sự ở trên đỉnh núi này sao?"



"Đương nhiên." Lão nhân giơ mi lên, đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Ngươi này người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm. Giữa mi tâm lại mang theo tia hắc khí, nghĩ đến là đi lên núi tìm y hỏi dược đi?"



Thanh Mặc Nhan nhếch môi không nói gì, Như Tiểu Lam kinh ngạc cảm thán nói: "Lão gia gia, ngươi thật là lợi hại, sao ngươi nhìn ra được?"



Đối với câu khen tặng của Như Tiểu Lam lão nhân phi thường hưởng thụ, cười tủm tỉm vân vê chòm râu: "Này tính là cái gì, ta còn lợi hại hơn nhiều, ngươi nha đầu này chưa được thấy hết thôi."



Trong xe ngựa thường truyền đến từng trận tiếng cười, Huyền Ngọc liên tục quay đầu nhìn về phía xe ngựa.



Nửa đường nhặt được một lão nhân không rõ lai lịch, còn nói cười hợp ý với Như cô nương như vậy, chẳng lẽ Thế tử đột nhiên nổi tính thiện tâm?



Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Huyền Ngọc liền đánh bay nó đi.



Tuyệt đối không có khả năng, Đại lý tự Thiếu khanh cũng không phải hạng người thuần lương gì.