Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 331 : Ta là Trường Nguyên, cũng không phải Trường Nguyên

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Quả nhiên bức họa gì đó là thứ không đáng tin nhất.



Như Tiểu Lam một bên quan sát bức họa, một bên đánh giá lão nhân ở đối diện.



"Ngươi thật sự là Trường Nguyên tiên sinh?"



Lão nhân gật đầu, có chút tự đắc.



Như Tiểu Lam chớp đôi mắt: "Ngươi thật sự hơn hai trăm tuổi?"



"Cái này..." Lão nhân do dự trong chớp mắt: "Ngươi tin nó sẽ đúng, ngươi không tin nó sẽ sai."



Thiết!



Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đồng thời bĩu môi.



"Hắn thực sự là trưởng bối trong tộc các ngươi?" Như Tiểu Lam hỏi Trường Hận.



"Ta không biết, có lẽ là đúng đi?" Trường Hận cũng bị lão nhân này làm cho có chút đau đầu: "Chỉ có phụ thân ta là từng bái kiến qua Trường Nguyên tiên sinh, ta vẫn là lần đầu tiên tới nơi này."



"Ngươi là Trường Hận?" Lão nhân đánh giá Trường Hận: "Không đúng a, ta nhớ rõ Trường Hận là một nữ hài tử..."



"Nàng chính là nữ hài tử a." Như Tiểu Lam chỉ vào Trường Hận.



Huyền Ngọc cũng ở trước mặt, nghe xong lời này không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Chuyện Trường Hận giấu giếm thân phận, chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam biết.



"Nàng nơi nào là nữ hài tử?" Lão nhân thò lại gần quan sát Trường Hận, ánh mắt trượt xuống phía dưới.



Trường Hận nổi một thân da gà. Lấy tay bảo vệ trước ngực: "Trường Nguyên tiên sinh, ta thật sự là thân phận nữ tử. Ta là vì muốn tìm ra thủ phạm hãm hại phụ thân nên mới giả dạng nam trang."



"Nguyên lai là như vậy, nhưng vẫn phải xác định mới tốt." Nói xong lão nhân vươn tay tới, hướng về phía ngực Trường Hận...



Trường Hận cầm hòm thuốc trong tay không chút lưu tình nện lên đầu lão nhân.



"Ai u, ngươi này con cháu bất hiếu!" Lão nhân mắng.



Ngươi lão sắc quỷ, còn không biết xấu hổ đi mắng người khác.



Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đồng loạt ghé mắt.



Lão nhân che đầu mình lại chỉ vào Trường Hận mắng: "Ngươi này con cháu bất hiếu, cũng không biết đến thăm ta, làm hại ta ở trên núi chết đói, còn phải tự mình nghĩ biện pháp làm ăn!"



Trường Hận bị mắng đầy bụng ủy khuất: "Ta đâu biết tình trạng của người ở chỗ này như vậy, hơn nữa những người khác trong gia tộc đều đã chết, hiện giờ chỉ còn lại một mình ta..." Nói xong vành mắt đỏ lên.




(*) Tôn nữ tế: Cháu nội rể



Lão nhân một lần nữa nhắm mắt lại: "Các ngươi đừng nói chuyện, để ta bình tĩnh chút."



Khóe miệng mọi người đồng loạt co rúm.



Cái gì bình tĩnh chút. Ngươi nhắm mắt lại muốn đi ngủ mới là sự thật đi.



Trường Hận đỡ trán, thật không nghĩ tới, vất vả khó khăn lắm mới tìm được Trường Nguyên tiên sinh, hắn lại là đức hạnh này.



Người chân chính cần phải bình tĩnh là nàng mới đúng.



Ngay thời điểm nàng chuẩn bị khuyên bảo Trường Nguyên tiên sinh một lần nữa, Như Tiểu Lam đột nhiên nói ra một câu: "Yên lặng."



"Cái gì?"



Như Tiểu Lam dựng ngón tay ở bên môi, nghiêng tai nghe tiếng gió bên ngoài.



Bên ngoài kho hàng, chỉ có từng trận tiếng gió, gió Bắc kịch liệt thổi trúng nóc kho hàng rầm rầm kêu, trừ thứ đó ra, bọn họ không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.



Huyền Ngọc cùng hai tên tử sĩ đều có võ công trong người, đến ngay cả bọn họ cũng không cảm thấy được có gì dị thường.



"Nàng nghe được cái gì?" Thanh Mặc Nhan thấp giọng hỏi.



Như Tiểu Lam tiến đến bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ mình hắn mới có thể nghe được: "Bên ngoài có người... Rất nhiều người..."



Ánh mắt Thanh Mặc Nhan đột nhiên co rút lại, ngay sau đó nhìn về phía Huyền Ngọc.



Huyền Ngọc ngầm hiểu, nhanh chóng đi đến bên cạnh cửa.



Hắn nhìn ra bên ngoài từ khe cửa, nhưng mà hắn cái gì cũng không nhìn thấy.



Huyền Ngọc lắc lắc đầu, hắn hướng Thanh Mặc Nhan ý bảo, có phải hay không Như Tiểu Lam nghe nhầm.



Thanh Mặc Nhan biểu cảm dị thường kiên định.



Như Tiểu Lam bởi vì chân thân là động vật, cho nên thính giác nhạy bén hơn bọn hắn rất nhiều, nàng tuyệt đối sẽ không nghe nhầm.



Sau khi Huyền Ngọc nhìn thấy biểu tình trên mặt Thanh Mặc Nhan, liền đem kiếm bên hông rút ra.



Hai tử sĩ khác cũng nhanh chóng đi qua bên sườn khác của cánh cửa.