Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 334 : Truyền dạy phương pháp khống chế cổ trùng

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Sáng sớm hôm sau, gió Bắc cuối cùng cũng ngừng.



Trường Nguyên cùng Thanh Mặc Nhan bọn họ hướng lên trên núi xuất phát.



Thôn dân trong thôn xóm ở đáy cốc cũng thu dọn đồ đạc ào ào rời khỏi, chuẩn bị xuống núi đi Thạch Phường trấn.



Nguyên bản Thanh Mặc Nhan có hai chiếc xe ngựa, Trường Nguyên có thể ngồi ở chiếc phía sau kia, nhưng mà lão nhân nhất quyết không chịu, mặt dày mày dạn một hai phải cùng Thanh Mặc Nhan và Như Tiểu Lam ngồi chung một chiếc.



Như Tiểu Lam không có ý kiến gì, thống khoái đáp ứng.



Dù sao Trường Nguyên đến ngay cả họ cũng đồng ý sửa lại theo nàng, làm cháu gái hắn, gọi hắn một tiếng gia gia cũng không có gì to tát.



"Người hôm qua sử dụng hắc chú hẳn là người từ Mạc Tử quốc tới. Lần này bọn họ không đắc thủ, lần sau các ngươi phải cẩn thận." Lão nhân nhắc nhở nói.



Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói: "Người làm sao xác định được đối phương là nhằm vào chúng ta?"



Lão nhân giảo hoạt cười: "Không phải nhằm vào các ngươi, là nhằm vào hắn." Hắn nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan vẫn luôn khó chịu với việc Trường Nguyên ngồi chung xe ngựa với bọn họ, khó khăn lắm hắn với vật nhỏ mới được ở riêng với nhau. Từ khi Trường Nguyên theo tới, lực chú ý của Như Tiểu Lam đều bị hắn hấp dẫn đi.



Một câu gia gia, hai câu gia gia. Lại còn giúp hắn châm trà, lấy đồ ăn, có lần Trường Nguyên thế nhưng còn yêu cầu nàng đấm lưng cho hắn.



Thanh Mặc Nhan một tay đã kéo Như Tiểu Lam vào trong lòng.



"Đây là nữ nhân của ta." Hắn lạnh lùng nhắc nhở nói.



"Đây là cháu gái của ta!" Lão nhân trừng lớn mắt, nói đúng lý hợp tình.



Như Tiểu Lam khó xử hai bên.



Thanh Mặc Nhan là người quan trọng nhất của nàng, mà Trường Nguyên lại mang đến cho nàng một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, nàng không hy vọng nhìn thấy hai người kia lúc nào cũng đối chọi gay gắt.



"Người có muốn xem qua cổ trùng trên người Thanh Mặc Nhan hay không?" Như Tiểu Lam cố ý chuyển đề tài.



"Có thể nhìn thấy?" Trường Nguyên ngẩn người.



"Đáng ra là không thể, sau đó Thanh Mặc Nhan đã thúc giục nó bò ra ngoài." Như Tiểu Lam giải thích nói.
Huyền Ngọc giận dữ nói thầm: "Ta có tên, không phải đại gia hỏa."



Trường Hận vẻ mặt đồng tình.



Lão nhân căn bản là không muốn phí tâm tư đi nhớ tên của ngươi đi, hắn chưa đặt tên cho các ngươi là một, hai, ba đã là tốt lắm rồi.



Trường Nguyên mang theo đám người Thanh Mặc Nhan vào thạch động ở đỉnh núi.



Mọi người thế mới biết vì sao không ít người đều không tìm được chỗ này.



Trong thạch động quả thực như mê cung, Trường Nguyên mang theo bọn họ quanh co lòng vòng nửa ngày, cuối cùng mở ra một phiến cửa đá.



Sau cửa đá có một hang động khác, bày biện đủ mọi món đồ đạc.



Tùy tiện lấy ra một thứ cũng là giá trị xa xỉ.



"Nhiều năm tích tụ của bộ tộc Trường thị đều ở đây." Lão nhân nói với Trường Hận: "Sau này ta sẽ cùng nha đầu đi hưởng phúc. Nơi này liền giao cho ngươi, về sau có nhìn trúng nam nhân nào thì gả đi, nếu hắn dám phụ ngươi, ngươi liền đến nơi này, tùy tiện cầm vài món đồ vật, cũng đủ cho ngươi bao nuôi được bốn, năm tiểu bạch kiểm xinh đẹp."



"Ta nuôi tiểu bạch kiểm làm cái gì?" Đối với vị trưởng bối này, Trường Hận đến ngay cả sức lực để tức giận cũng không có.



"Để sau này sinh nhiều con cái, xây dựng lại bộ tộc a." Lão nhân cổ vũ nói.



Trường Hận trầm mặc, tâm mệt a. Không muốn nói chuyện làm sao bây giờ?



Lão nhân để bọn họ ở lại trong thạch động, bởi vì muốn dạy cho Thanh Mặc Nhan phương pháp khống chế Cổ vương, lão nhân cố ý mang Thanh Mặc Nhan đến một gian mật thất. Mỗi ngày trừ bỏ đúng giờ để cho người đưa cơm tiến vào, còn lại mọi người ai cũng không được phép đi vào.



"Ngay cả ta cũng không được sao?" Như Tiểu Lam hỏi.



"Không được, ngươi nha đầu này luôn mềm lòng sẽ làm hỏng việc." Lão nhân dứt khoát cự tuyệt: "Đừng quên đưa cơm vào cho ta, không được ăn, người sẽ không có sức lực, không có sức lực nam nhân kia của ngươi sẽ không học được phương pháp khống chế Cổ vương, kết quả tệ nhất còn sẽ bị đối phương ăn luôn."



Như Tiểu Lam bị dọa trắng mặt.



Không nghĩ tới khống chế Cổ vương lại nguy hiểm như thế.



Chính là đồ ăn bọn họ mang theo vốn không nhiều lắm, kết quả là, đám người Huyền Ngọc bị lưu lạc thành thợ săn, mỗi ngày đều phải đi vào trong núi săn thú làm thức ăn cho mọi người.