Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 336 : Lại phát hiện một khối đá ngũ sắc

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


"Củi lửa" Ngàn Thương mang về ước chừng đủ cho Như Tiểu Lam bọn họ dùng trong nửa tháng.



Đến ngay cả cửa động cũng bị rừng rậm phá hỏng, làm hại Huyền Ngọc bọn họ mỗi lần muốn đi ra ngoài đều phải mò mẫm ở trong đám rừng rậm mất một lúc.



Thanh Mặc Nhan cùng Trường Nguyên ở trong mật thất mất một tháng thời gian, cuối cùng cũng xuất quan.



Khi Trường Nguyên nhìn thấy phiến rừng rậm ngoài cửa động kia, cũng là phi thường kinh ngạc: "Đó là cái gì?"



"Củi lửa." Tất cả mọi người đều trầm mặc, Trường Hận chỉ có thể đáp một câu.



Lão nhân trừng mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn rõ những cây cối bên ngoài này, tất cả đều bị bật rễ khỏi mặt đất.



Thật là củi lửa a!



Như Tiểu Lam rất lâu rồi không được nhìn thấy Thanh Mặc Nhan, nhào vào trên người hắn bám dính không muốn rời khỏi.



Lão nhân đố kỵ hừ một tiếng. Bất quá cuối cùng vẫn không nói cái gì.



"Chàng đã học được cách khống chế Cổ vương?" Như Tiểu Lam nhỏ giọng hỏi.



"Ân." Thanh Mặc Nhan ôm nàng vào trong lòng, xúc cảm mềm mại thoải mái cực kỳ.



"Kỳ thực ta chỉ dùng thời gian năm ngày đã học xong, chỉ là hắn còn dạy ta thêm mấy thứ khác nữa." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.



Cái gì, thời gian năm ngày đã học xong!



Như Tiểu Lam không thể tin được mở to hai mắt: "Năm ngày?"



"Đúng vậy, bằng không nàng nghĩ bao lâu?"



"Ta cho rằng... Rất khó..." Nàng nói quanh co.



Lúc trước thời điểm nàng học thuật âm dương đã phải lao lực biết bao nhiêu.



Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nàng cho rằng ta ngốc giống như nàng?"



Dù cho đây là lời nói thật, cũng thỉnh chàng đừng nói thẳng ra như thế có được không, tìm một học bá làm phu quân, thật sự là chịu không nổi a.



"Thế tử, có bồ câu đưa thư từ Thạch Phường trấn tới." Huyền Ngọc cầm bồ câu đưa thư từ bên ngoài tiến vào, gỡ thư từ trên đùi bồ câu xuống giao cho Thanh Mặc Nhan.



Bởi vì mọi người đều công khai thân phận, cho nên Huyền Ngọc cũng không có kiêng dè Trường Nguyên lão nhân.




Huyền Ngọc cố nén bộ mặt run rẩy đáp lời.



Thanh Mặc Nhan nhảy lên ngựa, phía sau truyền đến tiếng chửi bậy phẫn nộ của lão nhân: "... Xú tiểu tử, còn mười cô nương tư sắc tốt. Ngươi muốn ép khô ta sao, ngươi cho ta là người nào!"



Trường Hận vốn định tiến lên trấn an, chợt thấy sắc mặt lão nhân ửng đỏ.



... Không phải đâu, ngoài miệng thì nói cự tuyệt, nhưng thân thể lại rất thành thật nha.



Mười nha hoàn hầu hạ người... Người thật đúng là dám nghĩ.



Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi đỉnh núi, một đường chạy như bay mà đi.



Như Tiểu Lam vẫn luôn lo lắng bọn họ ở giữa đường gặp phải nguy hiểm. Hai ngày đầu đến ngủ nàng cũng không dám ngủ, vẫn luôn trợn tròn mắt cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.



Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa chạy đi, chạy suốt đêm không ngừng, bọn họ chỉ dùng thời gian bốn ngày đã chạy về đến Thạch Phường trấn.



Như Tiểu Lam cảm thấy bản thân quả thực rất mệt, tuy rằng dọc theo đường đi nàng chỉ phụ trách lui ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, nhưng mà đợi đến thời điểm bọn họ tới nơi, nàng lại mệt đến không muốn nhúc nhích.



Thanh Mặc Nhan dọc theo đường đi không ngủ không nghỉ, thoạt nhìn vẫn còn có tinh thần hơn nàng.



Thiếu khanh đại nhân, chàng nói thật đi, có phải hay không lão nhân cho chàng ăn thần dược gì, tại sao tinh thần vẫn còn tốt như vậy?



Nàng không hề cảm giác được chút mệt mỏi nào từ trên người Thanh Mặc Nhan.



Hai người trở về phủ quận chúa, sau khi tắm rửa thay quần áo, đến cơm cũng chưa kịp ăn, liền trực tiếp ngã xuống lăn ra ngủ.



Đợi đến khi sứ giả Hoàng thượng phái tới đến Thạch Phường trấn, vừa vặn là buổi trưa ngày hôm sau.



Hai người vội vàng ăn vài thứ, thay đổi y phục đi ra tiếp chỉ.



Đương Như Tiểu Lam nhìn đến những thứ Hoàng đế ban xuống, hai mắt lập tức phát sáng lên.



Hoàng đế quả nhiên thật hào phóng a, thưởng nhiều thứ xuống dưới như thế.



Thanh Mặc Nhan đi qua mời người trong cung đến chính sảnh nghỉ ngơi. Như Tiểu Lam lập tức bổ nhào vào rương vàng bạc, nhìn cái này xem cái kia, rất nhanh đã hoa cả mắt.



Đúng lúc này, ở giữa đống vàng bạc ngọc ngà nàng phát hiện ra một vật.



Một khối đá ngũ sắc!