Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 344 : Vu Nguyên Quân khó xử, quả táo của tân nương

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Hoàng cung.



Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân tiến cung phục mệnh với Hoàng thượng.



"Nghe nói ngươi bị thương?" Hoàng đế rời ánh mắt khỏi tấu chương, liếc nhìn hắn.



"Hiện giờ nhi thần đã hồi phục, không có gì đáng ngại." Vu nguyên Quân nỗ lực nói, kỳ thực sắc mặt hắn trắng đến dọa người, Hoàng thượng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.



"Dám đánh cướp đội ngũ đón dâu ở giữa đường, hừ... Những người đó đúng là càng ngày càng lớn mật." Hoàng đế khinh thường nói: "Có điều tra rõ được là người phương nào làm chuyện này hay không?"



"Nhi thần không biết." Vu Nguyên Quân thành thật nói: "Lúc đó nhi thần bệnh rất nặng, tất cả đều là Thiếu khanh đại nhân một tay điều tra."



Hoàng đế chậm rãi gật đầu.



Thủ đoạn thẩm vấn của Thanh Mặc Nhan hắn biết rõ. Cho nên không hỏi tiếp gì nữa.



Vu Nguyên Quân có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ truy hỏi đến cùng, thế nhưng không nghĩ tới lại cho qua dễ dàng như vậy.



"Chuyện lần này vất vả cho ngươi rồi. Trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng đế một lần nữa vùi đầu phê duyệt tấu chương.



Vu Nguyên Quân quy củ hành lễ, rời khỏi điện.



Thời điểm đi ra ngoài cung, gặp Thái tử Vu Thanh Thành.



"Gặp qua Thái tử." Vu Nguyên Quân tiến lên chào hỏi.



Trên người Vu Thanh Thành khoác kiện áo choàng thêu chỉ vàng. Đồ án hình rồng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.



Vu Nguyên Quân cảm thấy dị thường chói mắt, cho nên cúi đầu.



"Ta nghe cung nhân nói lần này ngươi ra ngoài làm việc bị thương?" Trên mặt Vu Thanh Thành mang theo mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa thân thiết vừa khiến người ta cảm thấy ấm áp.



"Thần đệ vô năng. Đến chút việc nhỏ này làm cũng  không xong, đã khiến phụ hoàng phải thất vọng." Vu Nguyên Quân thở dài nói.



"Chuyện này sao có thể trách ngươi." Vu Thanh Thành an ủi nói: "Ngươi cũng bất quá là bị Thiếu khanh liên lụy..."



Vu Nguyên Quân hơi hơi sửng sốt.



Thái tử cả ngày đều ở trong cung, bởi vì liên quan đến thân thể ốm yếu bệnh tật, nên không mấy quan tâm đến chính sự, vì sao hắn lại biết?



Vu Thanh Thành cười cười, chuyển sang đề tài khác: "Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, ngũ đệ vẫn chưa tìm được hương mèo hương nàng thích sao?"



"Vẫn chưa." Vu Nguyên Quân mất mát nói.
"Hẳn là có."



Như Tiểu Lam vẻ mặt đau khổ: "Trường Hận, ta muốn đào hôn..."



"Chậm đã."



"Nếu không… chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, sau này ngươi làm ruộng ngươi rệt vải. Cũng có thể đủ sống qua ngày."



Trường Hận đỡ chán, vì sao mọi công việc đều là ta làm a.



Như Tiểu Lam đang hồ nháo. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ.



"Đội ngũ đón dâu đến!"



Trường Hận nhanh chóng cầm lấy khăn voan, phủ lên đầu Như Tiểu Lam.



"Quả táo đâu?"



"Ở chỗ này!" Như Tiểu Lam vươn tay, ở trong lòng bàn tay nàng nắm một cái hạt táo cực lớn.



Khóe miệng Trường Hận run rẩy: "Còn quả nào khác không?"



Như Tiểu Lam phe phẩy đầu.



Muốn tìm cũng không kịp rồi, Thanh Mặc Nhan đã dẫn người vào viện.



Trường Hận đành để Như Tiểu Lam nắm hạt táo ngồi ở trên giường.



Ngoài cửa truyền đến thanh âm cười vui, có người đẩy cửa ra. Thanh Mặc Nhan một thân hỉ phục đỏ thẫm bước vào.



Như Tiểu Lam ở dưới khăn voan nhìn hạt táo trong tay.



Chưa ăn hết a, nơi này còn sót một miếng thịt quả.



Lặng lẽ nâng lên...



Răng rắc!



Nàng nhai miếng thịt quả cuối cùng.



Khi Thanh Mặc Nhan đi đến gần, liền nghe được thanh âm như vậy: Răng rắc răng rắc...