Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 352 : Trường Hận gặp lại Vu Nguyên Quân

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Như Tiểu Lam trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trường Hận.



"Thanh Mặc Nhan đi đâu?"



Trường Hận âm thầm cảm thấy đau đầu, vừa rồi nàng nhất thời xúc động, làm sao lại quên mất việc này, Thanh Mặc Nhan lần này rời đi hiển nhiên là không nói cho Như Tiểu Lam biết.



"Phải đi làm việc... đúng, là ra khỏi thành làm việc đi." Trường Hận cuống quít bổ sung nói: "Hắn có thể đi đâu, hiện giờ Đại lý tự rất bận rộn, hắn sao có thể chạy loạn khắp nơi a."



"Thật sự?" Như Tiểu Lam nửa tin nửa ngờ.



"Đương nhiên là thật, trước kia hắn có lúc nào là không mang theo ngươi?" Trường Hận nói: "Lần này thật sự là đi làm việc, đáng tiếc ta nhớ nhầm thời gian, cho rằng hôm nay hắn trở về..."



"Ngươi có chuyện gì sao? Muốn nói với ta không." Như Tiểu Lam hỏi.



"Ta nghe nói Thiếu khanh đại nhân có chút giao tình với Nhuận Nhi tỷ  Thiên Nhạc phường, ta có một số việc muốn hỏi thăm nàng."



Như Tiểu Lam cái hiểu cái không "Nga" một tiếng.



Chuyện Nhuận Nhi tỷ nàng cũng biết ít nhiều, mỗi lần Thanh Mặc Nhan tìm Thiên Nhạc phường giúp đỡ hắn đều đưa ra mức thù lao rất cao, nếu Trường Hận tự mình tìm đến đó chỉ sợ là Nhuận Nhi tỷ sẽ không gặp nàng.



"Để Sử Đại Thiên mang ngươi đi đi." Như Tiểu Lam cười hì hì nói: "Hắn rất quen thuộc với nơi đó."



Lời này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, thời điểm Trường Hận nhìn thấy Sử Đại Thiên không khỏi lặng lẽ dời hai bước, cách xa hắn chút.



Sử Đại Thiên hồn nhiên không phát giác, lĩnh mệnh mang theo Trường Hận đi đến Thiên Nhạc phường.



Quả nhiên rất thuận lợi gặp được Nhuận Nhi tỷ.



Trường Hận lấy "Lễ vật" bên trong có chứa bột phấn của Ngũ hoàng tử ra, đưa cho Nhuận Nhi tỷ xem.



Loại địa phương như Thiên Nhạc phường cũng thường xuyên sử dụng chút bí dược "Đặc biệt", cho nên Nhuận Nhi tỷ đối với loại đồ vật này ngược lại còn quen thuộc hơn cả Trường Hận.



Trường Hận nói: "Ta đang muốn tra xem thuốc bột này xuất xứ từ đâu, trong kinh thành, không biết có mấy chỗ có thể chế ra thứ này?"



Nhuận Nhi tỷ cầm lấy bột phấn quan sát một hồi, lại lấy một chút dính trên đầu ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi: "Có chút giống với đồ của Bạch Ngọc lâu."



Ánh mắt Trường Hận sáng lên: "Ngươi chắc chắn?"




Người Bạch Ngọc lâu giao thuốc bột Thiên Nhạc phường cần cho Trường Hận.



Trường Hận không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi ra khỏi kho.



Hồng Lăng lúc này cầm theo điểm tâm lại đây, mang theo Trường Hận lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.



Ra khỏi Bạch Ngọc lâu, Hồng Lăng thở nhẹ một hơi: "Có tìm được thứ ngươi muốn không?"



Trường Hận gật đầu, đang định hé miệng giải thích, bàn tay trắng nõn của Hồng Lăng giơ lên: "Ngươi không cần nói, Thiên Nhạc phường chúng ta chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn của chính mình, những chuyện dư thừa khác chúng ta không muốn biết."



Trường Hận tán dương cười cười.



Mọi người đều hiểu rõ, làm việc mới thống khoái.



Hai người trở về Thiên Nhạc phường, Trường Hận đổi lại một thân y phục, một lần nữa nói lời cảm tạ với Nhuận Nhi tỷ, sau đó đi xuống lầu, chuẩn bị từ cửa chính rời đi.



Nàng một đường mải suy nghĩ, không chú ý tới thời điểm nàng mặc một thân nữ trang trở về, Ngũ điện hạ Vu Nguyên Quân ở ngay trong nhã gian đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.



Chờ khi nàng thay đổi nam trang rời khỏi, Vu Nguyên Quân đứng dậy đi theo ra.



Trường Hận mới đi được không xa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập.



Nàng theo bản năng nghiêng người tránh đi, một đạo tiếng gió bén nhọn xẹt qua, đánh trúng lên tay nàng.



"Ba" một tiếng, mu bàn tay đau rát.



Nàng bị roi ngựa vụt trúng thật mạnh.



Xoay người trợn mắt trừng người ngồi trên lưng ngựa, Trường Hận bỗng chốc ngây ngẩn cả người.



Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân!



Vu Nguyên Quân từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt mang theo tia sắc bén khó hiểu.



"Ngũ điện hạ đây là có ý gì?" Trường Hận ẩn giấu tức giận trong lòng, vô duyên vô cớ đánh nàng, còn dáng vẻ này, này tuyệt đối là ỷ thế hiếp người.