Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 354 : Không bao giờ gọi người nào đó là phụ thân, phiền não trên thế gian chung quy không địch lại hương mềm trong lòng

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Trường Hận phát giác không khí không ổn, vội vàng căng da đầu đem chuyện Ngàn Thừa lão nhân nói ra trước.



Quả nhiên vẫn nên lấy chính sự làm trọng.



Lực chú ý của Thanh Mặc Nhan mau chóng chuyển sang bên này, Như Tiểu Lam âm thầm nhẹ nhàng thở ra.



"Huyền Ngọc, chuẩn bị ngựa." Thanh Mặc Nhan xoay người đi: "Trường Hận, ngươi cũng  đi theo."



"Tuân mệnh." Trường Hận nhanh chóng đi theo ra ngoài.



Như Tiểu Lam một mình đứng sững sờ ở trong phòng.



Sao tất cả đều đi rồi, Thanh Mặc Nhan vừa mới trở về, còn chưa nói với nàng lấy một câu.



Dù cho nàng thật sự chỉ là sủng vật, chủ nhân khi trở về hẳn cũng phải vuốt ve vài cái đi, cứ như vậy ném nàng ra sau?



Thương tâm, mèo không vui a.



Như Tiểu Lam mím môi, lòng tràn đầy ủy khuất.



Thanh âm Thanh Mặc Nhan từ trong viện truyền đến, mỗi người đều vội vàng chuẩn bị theo Thanh Mặc Nhan xuất phủ, giống như tất cả mọi người đều đã quên mất sự tồn tại của nàng.



Ô ô ô, Thanh Mặc Nhan, chàng cứ như vậy đi sao, sau này ta không bao giờ để ý đến chàng nữa!



"Ta còn chưa tính sổ với nàng, nàng xù lông cái gì." Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm Thanh Mặc Nhan, dọa nàng nhảy dựng.



Không biết từ khi nào Thanh Mặc Nhan đã bước vào trong phòng một lần nữa, từ phía sau ôm vòng lấy eo nàng, ở trên mông nàng nhéo mạnh một cái.



"Đau!"



Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: "Còn biết đau? Ta không ở trong phủ một thời gian nàng đã coi trời bằng vung rồi."



Như Tiểu Lam bĩu môi, trên mặt vẫn là biểu cảm uất ức.



"Biến thành mèo hương, ta mang nàng cùng đi." Thanh Mặc Nhan dán bên tai nàng thấp giọng nói: "Nàng có muốn đi cùng ta?"



Đương nhiên muốn!



Như Tiểu Lam ngoài miệng không đáp lời, nhưng ngay lập tức đã biến thành bộ dáng mèo hương.



Thanh Mặc Nhan mỉm cười ôm nàng lên nhét vào trong y phục: "Nàng phải nhớ kỹ bản thân là sủng vật của ai, trừ bỏ chủ nhân ra, không được thân cận với người khác."



Như Tiểu Lam trừng lớn mắt.
"Chít chít!" Thẩm vấn thế nào?



Thanh Mặc Nhan tiện tay đóng cửa lại, trong thần sắc u ám hiện lên vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không giống với bộ dáng vừa rồi ở ngoài cửa.



Như Tiểu Lam đau lòng nhảy vào trong lòng hắn, đi liếm mặt hắn.



"Những người đó… là hắn phái tới." Thanh Mặc Nhan khàn giọng nói.



Hắn? Hắn là ai?



Như Tiểu Lam đột nhiên ý thức được, rất lâu rồi Thanh Mặc Nhan không gọi lão Hầu gia là "Phụ thân".



Thanh Hầu gia quả nhiên có ý đồ ngăn cản Thanh Mặc Nhan điều tra rõ thân thế của mình, nói cách khác, Thanh Mặc Nhan thật sự không phải là hài tử của hắn.



Tất cả manh mối đều cùng chỉ về một hướng.



Sủng phi Hoàng đế lúc trước mất tích, cùng với trận hỏa hoạn ở Hoa Nghiêm tự kia, còn có Lục thị bị Thanh Hầu gia mang về từ Hoa Nghiêm tự.



Thanh Mặc Nhan, chàng là con nối dõi của Hoàng đế sao? Kia chính là Hoàng tử a!



Như Tiểu Lam nghiêng đầu nhỏ, mọi chuyện quá nhiều, nàng không thể lập tức tiếp thu hết được.



Nếu nói Thanh Mặc Nhan thật sự là Hoàng tử… vậy có phải hay không sau này sẽ nhận tổ quy tông?



"Không đơn giản như vậy." Thanh Mặc Nhan vuốt ve lông đen trên người nàng: "Trong tay chúng ta không có chứng cứ, Hoàng thượng sẽ không tin tưởng chuyện này."



Như Tiểu Lam suy nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng đúng.



Hoàng đế sao có thể chỉ bằng lời nói của một bên liền tin tưởng Thanh Mặc Nhan là con hắn.



A? Đúng rồi!



Như Tiểu Lam đột nhiên biến trở về hình người, không màng tới bản thân trần như nhộng áp ở trên người hắn, vội la lên: "Thanh Mặc Nhan, ta nghĩ ra rồi!"



Nàng đột nhiên nhào đến ôm lấy cổ hắn: "Ta nghĩ ra được một biện pháp tốt, có thể khiến Hoàng đế cảm thấy được chuyện này!"



Thân thể lập tức đè lên người Thanh Mặc Nhan.



Đại lão Thanh Mặc Nhan trở nên trống rỗng.



Tất cả phiền não đều như tan biến hết, hắn chỉ có thể ngửi được mùi xạ hương từ trên người nàng truyền đến.