Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 370 : Thớt đồ ăn cứ thế mà biến mất, mèo tham ăn quên phiền não trong chớp mắt

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Như Tiểu Lam nhìn món ăn đen thui trước mặt, đáy mắt toàn là tuyệt vọng.



"Thanh Mặc Nhan..." Nàng giương mắt ai oán nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan đang cúi đầu xử lý công vụ, bận đến mức không nhấc đầu lên được.



"Chuyện gì?"



"Các chàng vẫn luôn... ăn cái này sao?"



"Ân."



Như Tiểu Lam dùng đũa kẹp một khối to cứng lên, để ở trước mắt ngắm nghía.



"Vì sao mỗi món ăn đều có cái này a."



"Không biết." Thanh Mặc Nhan đem hồ sơ đã viết xong đặt sang một bên, chờ Lục sự Cố tiên sinh tiến vào thu đi.



"Thanh Mặc Nhan, chàng không đói bụng sao?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi một câu, bụng nàng đã sớm đói đến mức kêu phản kháng, nhưng mà đối với món ăn kì dị như thế này, nàng thật sự không thể bỏ vào miệng được.



"Còn tốt." Thanh Mặc Nhan một lần nữa lấy một chồng hồ sơ ra, lại bắt đầu múa bút thành văn.



Như Tiểu Lam rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đặt đũa xuống, xoay người đi ra hướng ngoài cửa.



"Đi đâu?" Thanh Mặc Nhan gọi nàng lại.



"Ta... ta muốn đi xem Thất Hoa..." Như Tiểu Lam lẩm bẩm.



"Nga, nhớ mang theo Huyền Ngọc đi cùng." Thanh Mặc Nhan dặn dò nói.



Dù cho nơi này là Đại lý tự, Thanh Mặc Nhan cũng không yên tâm để nàng đi một mình ra ngoài.



Nàng chính là sao gây họa, vừa rời khỏi tầm mắt hắn một cái đã thấy có chuyện, hắn như thế nào có thể yên tâm được.



Huyền Ngọc cũng biết điều này, đi theo Như Tiểu Lam ra khỏi thư phòng Thanh Mặc Nhan.



"Quận chúa muốn đi đâu?" Huyền Ngọc hỏi.



"Nhà bếp!" Như Tiểu Lam giơ chân lên chạy.



Nàng muốn đi nhà bếp tìm chút gì đó lót dạ.



Nhà bếp bận rộn đến ngất trời, trong viện có vài ngục tốt đang đứng, trên tay cầm theo thùng gỗ đứng ở nơi đó chờ lãnh đồ ăn.



"Thật là mệt chết người, đột nhiên có thêm nhiều miệng người như vậy, khi nào thì mới kết thúc đây..." Một ngục tốt oán giận.



"Nhịn chút đi, bên trên rất nhanh sẽ định án, đến lúc đó tất cả bị kéo đi hành hình, chúng ta cũng sẽ nhàn hạ hơn."
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam tựa như người mất hồn, thẳng đến khi về thư phòng Thanh Mặc Nhan, nàng đột nhiên ngửi được mùi hương rượu quế nồng đậm.



"Là tôm say rượu!" Như Tiểu Lam đẩy cửa chạy vào, suýt nữa đụng ngã một người.



"Ai, Tiểu Lam." Trường Hận che ngực bất đắc dĩ thở dài.



"Trường Hận? Sao ngươi lại ở đây." Tầm mắt Như Tiểu Lam rơi xuống trên bàn, nơi đó có đặt một hộp đồ ăn: "Ngươi sẽ không phải là tới để đoạt đồ ăn đi!" Nhanh chóng tiến lên bảo vệ hộp đồ ăn.



Trường Hận chỉ có thể cười khổ.



Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói: "Nàng là tới chẩn bệnh cho mẫu phi Ngũ hoàng tử."



Như Tiểu Lam thấy không có ai muốn cướp đồ ăn của nàng, lúc này mới buông lỏng cảnh giác.



"Mẫu phi Vu Nguyên Quân bị bệnh?"



Trường Hận gật gật đầu, Hoàng phi nũng nịu đột nhiên bị nhốt vào đại lao, làm sao có thể thích ứng được.



"Ta còn cho rằng Hoàng thượng sẽ nhốt nàng vào lãnh cung." Trường Hận thở dài.



Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Lần này Hoàng thượng sợ là đã quyết tâm, một lòng muốn diệt trừ thế lực này ở trong cung, dù cho cuối cùng là tội danh gì... hắn là quân, ta là thần, chỉ cần làm theo thánh ý là được."



"Ta hiểu." Trường Hận đáp, xoay người muốn đi, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: "Đúng rồi, Ngũ điện hạ ở nơi đó nghe nói nháo loạn ầm ĩ, hắn muốn được diện thánh, lại còn đâm đầu vào vách tường vài lần."



Như Tiểu Lam cả kinh.



Đâm vào vách tường... Vu Nguyên Quân là muốn lấy cái chết ra uy hiếp sao?



Chỉ tiếc, hiện tại hắn cũng bị nhốt trong nhà lao, chính là muốn gặp Hoàng thượng một lần cũng khó.



Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát: "Ngươi sau khi đi gặp hắn, đem bệnh tình của mẫu phi hắn nói cho hắn nghe, hắn là người thông minh, lúc trước chuyện của tiểu vương gia hắn hẳn là cũng nghe nói qua, kết cục cuối cùng thế nào không cần chúng ta phải nói nữa, nếu không muốn đi theo vết xe đổ của tiểu vương gia thì bảo hắn yên tĩnh chút."



Trường Hận lĩnh mệnh, mang theo hòm thuốc đi đến đại lao.



Như Tiểu Lam cảm thấy thật đáng buồn cho vận mệnh những thành viên hoàng thất.



Nhưng mà khi nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan rửa tay, tự tay lột tôm cho nàng ăn, tất cả những phiền muộn kia đều bị ném đi mất không thấy đâu.



Đây là cuộc sống nàng muốn, có ăn ngon, có chủ nhân soái khí chăm sóc... A không, là lão công.



Không lo ăn không lo mặc, nàng còn có gì phải bất mãn?



Nhìn Như Tiểu Lam ăn đến ngon lành, đáy mắt Thanh Mặc Nhan tràn đầy ý cười.



Quả nhiên là mèo tham ăn, chỉ cần có đồ ăn ngon, dù là phiền não gì cũng đều quên hết.