Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 63 : Ngươi bị đánh mới là làm mất đi mặt mũi của ta

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trong tay lão ma ma cầm cái thước, ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam.



"Thân hình không ổn, nên đánh!"



"Động tác không đẹp, nên đánh!"



"Ngồi quá thấp, đánh!"



Như Tiểu Lam không nghĩ tới chỉ là một động tác hành lễ thôi lại khó khăn đến thế, theo nàng biết hành lễ cũng chỉ là nửa ngồi xổm mà thôi, giống như là hạ mông vụng trộm thả một cái rắm là xong việc.



"Ba!" Cẳng chân lại bị đánh một cái.



Lửa giận trong lòng Như Tiểu Lam thoáng đi lên: "Ta không học nữa!" Nàng quay người lại, dứt khoát chạy ra ngoài.



Ma ma giận dữ: "Cả đời lão thân dạy quy củ, trước giờ chưa từng gặp qua một dã nha đầu như ngươi!"



Thân hình Như Tiểu Lam linh hoạt, mắt thấy sắp chạy ra khỏi cửa, nhưng mà tóc của nàng quá dài, bị lão ma ma túm được, trực tiếp bị ấn ngã xuống dưới đất.



"Dám chạy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là quy củ."



Giơ thước lên, lão ma ma đánh liên tục về phía cẳng chân Như Tiểu Lam.



Hộ vệ canh giữ bên ngoài nghe được thanh âm không tốt ở bên trong, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng mà bọn hắn lại không nghe thấy tiếng khóc của hài tử.



Lẽ ra khi bị đánh, tiểu hài tử như Như Tiểu Lam nhất định sẽ khóc.



Nhưng nàng lại cắn chặt môi lại, nàng mới sẽ không chịu thua đâu.



Ma ma đánh mỏi cả tay cũng không thấy cổ họng hài tử kia phát ra một tiếng, làm cho đến ngay cả nàng cũng cảm thấy khiếp sợ.



Hài tử quật cường như thế, chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.



"Hôm nay trước hết học đến đây thôi, chờ ngày mai học thật giỏi quy củ, thì sẽ mang ngươi đi thỉnh an hầu gia." Lão ma ma hừ lạnh một tiếng, buông Như Tiểu Lam ra, xoay người rời khỏi, trở về phục mệnh với hầu gia.



Như Tiểu Lam nằm sấp trên mặt đất cả nửa ngày cũng không đứng lên được.



Cẳng chân đau quá.



Lão yêu bà... Xuống tay thật ngoan độc.



Kỳ thật nàng đã hiểu sai việc này, lão ma ma kia tuy rằng xuống tay đánh nàng, nhưng cũng không dùng hết toàn lực, nàng cảm thấy đau đến thế chỉ vì thân thể hiện tại của nàng vẫn đang còn là một đứa nhỏ.
Như Tiểu Lam đang ở trên giường suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên có một thân ảnh bao vây lấy nàng, không đợi cho nàng kịp phục hồi lại tinh thần, một đôi bàn tay đã kéo mở y phục của nàng ra.



Như Tiểu Lam bị dọa kêu to lên.



Thanh Mặc Nhan mím môi, con ngươi đen trắng rõ ràng mang theo tức giận, vài động tác đơn giản của hắn đã thành công mở ra y phục của nàng, ánh mắt cẩn thận xem xét từng chỗ một.



Như Tiểu Lam nhanh tay ôm chặt lấy thân thể lại: "Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm cái gì?"



Cầm thú, ngươi đang làm cái gì, ta vẫn chỉ là hài tử thôi a.



Thanh Mặc Nhan không để ý đến giãy dụa của nàng, "xẹt" một tiếng, chiếc váy của Như Tiểu Lam đã bị xé thành hai nửa.



Rốt cuộc Như Tiểu Lam cũng không chịu nổi nữa, nàng chen chân vào muốn đá Thanh Mặc Nhan ra, kết quả cẳng chân vừa nâng lên đã cảm giác được một trận đau đớn.



"Đau ở đâu?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.



Như Tiểu Lam nước mắt lưng tròng: "Chân..."



Thanh Mặc Nhan vén ống quần nàng lên, ánh mắt dừng ở nơi đó.



Trên cẳng chân trắng nõn bầm tím một mảnh, từng đạo đều là dấu ấn mà thước để lại.



Như Tiểu Lam rụt người lại, nhìn biểu cảm của Thanh Mặc Nhan thì nàng đã hiểu hành động vừa rồi của hắn là vì cái gì.



"Kỳ thực cũng không đau như vậy." Nàng nói thầm.



"Câm miệng." Khóe môi Thanh Mặc Nhan mím chặt lại.



Như Tiểu Lam bẹp miệng: "Có thể là do ta quá ngốc, nên mới không học được cách hành lễ."



"Học hành lễ cái gì, ngươi đã quên ai mới là người nuôi ngươi sao?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.



Đến ngay cả hắn còn luyến tiếc không dám động đến vật nhỏ dù chỉ là một chút, thế nhưng bây giờ lại có người dám dùng thước đánh nàng, Thanh Mặc Nhan có xu hướng muốn bạo phát.



"Ma ma kia là do phụ thân ngươi phái tới, mà ngươi lại không có ở đây... Ta không muốn làm cho ngươi mất mặt..." Thanh âm Như Tiểu Lam càng ngày càng nhỏ, đến ngay cả một cái hành lễ cũng học không xong, nếu nói ra không chừng Thanh Mặc Nhan còn chê cười nàng đi.



"Ngươi bị người ta đánh mới là làm mất mặt ta." Thanh Mặc Nhan lạnh giọng quát về phía bên ngoài: "Huyền Ngọc! Đi "mời" vị ma ma dạy quy củ hôm nay đến đây cho ta."



Từ "mời" từ trong miệng hắn nói ra tựa như một thanh đao mang đến chết chóc, bọn hộ vệ đứng bên ngoài không hẹn mà đều cảm thấy lạnh run.