Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 71 : Tửu lượng kém, tà khí lại xuất hiện

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam lên xe ngựa.



Bánh xe chuyển động, thân hình Như Tiểu Lam không ổn, đầu đụng vào trên cạnh xe.



Thanh Mặc Nhan thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, chỗ nào đó trong lòng bỗng rối tinh rối mù.



"Cũng tại ngươi tham ăn." Hắn kéo nàng lại gần, để nàng ngồi lên trên đùi mình.



Ánh mắt to ngập nước của Như Tiểu Lam nhìn vào hắn, nhếch miệng cười ngây ngô: "Thanh Mặc Nhan, ta muốn về nhà."



Thanh Mặc Nhan tiếp lời: "Về nhà."



"Nhưng mà sau khi ta về rồi sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngươi nữa." Như Tiểu Lam chu môi.



Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.



Nàng nói muốn về nhà, nguyên lai là không giống với ý về nhà mà hắn vừa nghĩ?



Như Tiểu Lam thì thầm trong miệng, Thanh Mặc Nhan nghe nàng nói đứt quãng.



"Trở về được thì thật tốt... Mỗi ngày ta sẽ không cần lo lắng phải ăn chuột chết, cũng không cần lo lắng bị phụ thân ngươi đuổi ra ngoài, không cần mỗi ngày phải lấy lòng ngươi... Sau này tha hồ mà sống."



Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dần dần ảm đạm xuống: "Huyền Ngọc." Hắn hướng ra phía ngoài gọi.



"Thế tử có gì phân phó?" Bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc.



"Ra khỏi thành, đến điền trang (*)."



(*) Điền trang: Ruộng vườn, trang trại của quý tộc. Đồng nghĩa với trang viên.



Huyền Ngọc ngẩn người: "Không trở về Hầu phủ?"



"Ân."



Xe ngựa đổi hướng, ra khỏi thành.



Vừa ra khỏi thành Như Tiểu Lam đã bắt đầu lăn lộn, gân cổ căng lên một cách kỳ quái, sau đó liền bò lên trên người Thanh Mặc Nhan.



Thanh Mặc Nhan đang nghĩ muốn kéo nàng xuống, kết quả lại bị nàng cắn một cái lên cổ.



Thật vật vả hắn mới nhịn xuống được loại xúc động muốn cắn lại nàng, hắn vỗ lên mông nàng một cái, uy hiếp nói: "Sủng vật mà lại dám cắn chủ nhân? Nếu còn bướng bỉnh ta sẽ ném ngươi ra ngoài."



Nghe xong lời này Như Tiểu Lam thật sự đã an tĩnh lại, đần độn ngồi ở chỗ kia nhìn hắn, rồi sau đó oa oa khóc to lên.



"Ông nội, ngươi không cần ta nữa!"
Nhặt chiếc áo kia lên, trong mắt hắn hiện lên chút kinh hoảng, đi nhanh vào trong phòng.



Trong phòng im ắng, một bóng người cũng không có.



"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan quát lên một tiếng.



Huyền Ngọc chạy từ ngoài viện vào.



"Không thấy Tiểu Lam."



Vẻ mặt Huyền Ngọc mờ mịt: "Thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài viện, nhưng không hề thấy tiểu thư đi ra ngoài, cũng không có người khả nghi nào tiến vào trong."



Thanh Mặc Nhan chau mày: "Phái người đi tìm."



Huyền Ngọc lĩnh mệnh, miệng lại nói thầm: "Một người đang sống sờ sờ không có khả năng tự nhiên biến mất như vậy."



Lời này đột nhiên nhắc nhở Thanh Mặc Nhan, ánh mắt hắn sáng lên, đi đến nơi nhặt được bộ xiêm y kia.



Ngẩng đầu lên nhìn, ở phía trên cây cành lá tốt tươi, kết ra không ít quả lê.



Đôi mắt Thanh Mặc Nhan híp lại, nhánh cây lay động chuyền đến một thanh âm rất nhỏ.



"Không cần tìm nữa, các ngươi lui ra hết đi." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.



Huyền Ngọc mang theo khó hiểu lui ra ngoài.



"Vật nhỏ." Thanh Mặc Nhan dương đầu lên khẽ gọi.



Rất nhanh, trên ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt, ngay sau đó một cái hạt lê rơi từ trên cao xuống.



Thanh Mặc Nhan lùi về phía sau một bước, hạt lê rơi ở trên đất.



Một đạo bóng đen nhanh như mũi tên từ trên cây lao xuống, trực tiếp chui vào lòng hắn.



"Chít chít chít chít!" Mèo hương màu đen lông trên người đang xù hết cả lên, như là nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, lại giống như đang muốn kể cái gì đó cho hắn nghe.



"Biến trở về cho ta!" Thanh Mặc Nhan chú ý tới sau khi vật nhỏ biến thành mèo hương chiều cao đã lớn hơn so với trước kia không ít.



Trước kia nàng vừa vặn có thể nằm trong lòng bàn tay hắn, mà hiện tại lại lớn bằng cả hai bàn tay hắn cộng lại... Vật nhỏ quả nhiên là lớn rất nhanh.



Một đạo ánh sáng hiện lên, nữ hài tử toàn thân trơn bóng xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó lại ôm chặt lấy cổ hắn.



"Thanh Mặc Nhan, ta cảm nhận được tà khí!" Trong mắt Như Tiểu Lam hoàn toàn là hoảng sợ: "Giống với tà khí trên người con rối đứng đầu kia!"