Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 79 : Nhốt thần y vào nhà lao, Như Tiểu Lam nhắc nhở

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Buổi trưa hôm nay, Như Tiểu Lam vừa mới ngủ trưa dậy, đang chuẩn bị tới thư phòng để tập viết mẫu chữ tiếp theo, chợt nghe thấy có mấy nha hoàn đang len lén nói nhỏ.



"Nghe nói dịch bệnh ngoài thành đã lan đến trong thành rồi..."



"Nghe nói đến ngay cả đại phu ở trong thành cũng không có biện pháp đâu."



"Lần này sợ là sẽ phải chết không ít người đi."



Như Tiểu Lan vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng.



Nha hoàn đứng ngoài viện vẫn tiếp tục nói: "Nghe đồn có một vị thần y có khả năng khởi tử hồi sinh, tuy rằng hắn không thể chữa khỏi dịch bệnh, nhưng lại có thể giúp cho người bệnh đã chết sống lại."



"Thần kì như thế?"



"Bất quá Thuận Thiên Phủ lại phái người đi khắp nơi lùng bắt vị thần y kia... Nói hắn là yêu ngôn hoặc chúng..."



"Làm sao có khả năng, nếu hắn là kẻ lừa đảo thì làm gì có nhiều người tin tưởng hắn đến thế."



Như Tiểu Lam càng nghe càng cảm thấy bất an trong lòng, cũng không biết liệu Thanh Mặc Nhan có bị liên lụy vào chuyện này hay không, nàng đang chuẩn bị ló đầu ra khỏi cửa sổ để hỏi thăm mấy nha hoàn kia, thì đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.



Đám nha hoàn lập tức im miệng, lặng lẽ tách ra.



"Tiểu thư đâu?" Huyền Ngọc đứng ở ngoài cửa hỏi.



Như Tiểu Lam vội vàng ló đầu ra.



Mới sáng sớm Huyền Ngọc đã đi làm việc cùng Thanh Mặc Nhan, bây giờ tại sao chỉ có một mình hắn trở về?



"Thế tử muốn thuộc hạ đón người qua đó." Huyền Ngọc cung kính nói, hoàn toàn không vì chuyện nàng còn nhỏ tuổi mà xem thường nàng.



Người mà Thanh Mặc Nhan coi trọng, hắn làm cấp dưới cũng phải hết sức coi trọng theo, mấy ngày nay Huyền Ngọc đã hiểu rất rõ một đạo lý: Thà rằng đắc tội với thế tử cũng không được đắc tội với tiểu nha đầu này.



Đã là lệnh của Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc đến đón người, Như Tiểu Lam lập tức xỏ chân vào giày nhỏ rồi trực tiếp chạy ra ngoài.



Huyền Ngọc dẫn theo hai mươi mấy người của Thuận Thiên Phủ cùng với hơn mười tử sĩ bảo hộ xe ngựa, một đường đưa Như Tiểu Lam rời khỏi Hầu phủ.



Dọc theo đường đi đưa tới ánh mắt tò mò của rất nhiều người qua đường.



Như Tiểu Lam để ý thấy xe ngựa không hề đi đến Đại Lý Tự, mà là dừng lại ở một địa phương xa lạ.



Cao cao trên cửa có treo một cái bảng hiệu, Như Tiểu Lam không cần nhìn cũng đoán được đây là nơi nào.




Ánh sáng u ám che đi sắc mặt hắn, nhưng mà bàn tay đang ôm nàng lại không nhịn được run rẩy vài cái.



Nếu không phải lúc này còn đang ở trong nhà lao của Thuận Thiên Phủ, thì hắn thật hận không thể đem vật nhỏ ấn vào trong lòng rồi dùng sức xoa nắn một phen.



Đây rõ ràng là bảo bối mà ông trời đã ban cho hắn, mặc cho người khác có bình luận cùng chê trách hắn, thì nàng vẫn không hề bị che mờ ánh mắt.



Đối với chuyện của bản thân nàng rất hồ đồ, nhưng đối với chuyện của hắn nàng lại hiểu đến rành mạch.



Cố gắng ngăn chặn nguồn sóng ngầm ở trong lòng, hắn hận không thể tự mình biến một ngày thành một năm.



Mau nhanh lớn lên đi, vật nhỏ, mau nhanh, mau nhanh đi...



Đi một đoạn đường dài ngục tốt bỗng dừng lại, Như Tiểu Lam nghe được tiếng mở khóa vang lên rầm rầm, hẳn là đang mở cửa lao.



Phủ doãn Thuận Thiên đi theo ngục tốt vào trong đầu tiên, Thanh Mặc Nhan liền đặt Như Tiểu Lam xuống dưới đất, nắm lấy tay nàng rồi cùng đi vào theo.



Trong ánh sáng lờ mờ, Như Tiểu Lam nhìn thấy một nam tử đang ngồi dựa lưng vào tường ở chỗ kia, âm khí tràn đầy quanh người hắn, tựa như dã thú không tiếng động rít gào.



Khi mới nhìn thấy đối phương động tác đầu tiên của Như Tiểu Lam là giơ tay lên kết ấn, ở trong lòng mặc niệm mấy câu chú pháp.



Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía nàng, mắt sáng long lanh, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến nàng.



Như Tiểu Lam nhẹ nhàng gật đầu, run giọng nói: "Hẳn là hắn."



Thanh Mặc Nhan ra hiệu với Phủ doãn Thuận Thiên, không một ai nói câu gì, cả ba người trực tiếp rời khỏi nhà lao.



"Người nọ hẳn là thần y chúng ta muốn tìm." Thanh Mặc Nhan nói với Phủ doãn Thuận Thiên: "Phải trông coi hết sức nghiêm ngặt."



Phủ doãn Thuận Thiên liên tục gật đầu.



Vào lúc Thanh Mặc Nhan chuẩn bị mang Như Tiểu Lam rời khỏi đây, không hiểu sao Như Tiểu Lam lại vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhà lao không biết là đang suy nghĩ cái gì.



Thanh Mặc Nhan nhìn theo tầm mắt của nàng, nhưng mà cái gì hắn cũng không thấy.



"Nơi này nhốt không được hắn." Như Tiểu Lam đột nhiên nói ra một câu.



"Cái gì?"



"Nam nhân kia... Các ngươi không phải là đối thủ của hắn." Trên mặt Như Tiểu Lam lộ ra thần sắc nghiêm túc chưa từng có.