Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 96 : Chó ngốc hắc hưu (*), ai mới là người bị hủy danh tiết?

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


(*) Hắc hưu: Liếm + lăn lộn (Khụ, từ này có hơi nhạy cảm.)



Nhìn chó đen cắn Ngũ tiểu thư, Như Tiểu Lam không khỏi trợn to hai mắt ra.



Sao chó ngốc lại có mặt ở đây?



"Chít chít!" Như Tiểu Lam lớn tiếng kêu to, dùng thú ngữ chỉ điểm cho chó ngốc: "Cắn vào bắp đùi nàng, nơi đó thịt rất mềm!"



"Chú ý đừng để nàng bắt được... Đúng, cắn nhiều vào..."



Như Tiểu Lam ở trong lòng Thanh Mặc Nhan phá lệ uy phong, vung tiểu móng vuốt liên tục, như là đang phối hợp với hành động của chó ngốc.



"Trái một quyền, phải một quyền, đúng, quay người lại đá!"



Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang dựng lông ở trong lòng mình, khóe miệng nhịn không được co rút, nhấc cái gáy của nàng lên, đem toàn bộ người nàng ôm vào trong ngực.



Ôm ấp quen thuộc, mùi hương khiến người ta an tâm, Như Tiểu Lam kìm lòng không được cọ xát vào ngực hắn.



Kết quả phía sau đầu truyền đến một trận đau nhức.



Hỏng bét, quên mất nơi đó vừa bị người đánh...



Nàng bỗng trở nên rầm rì không có tinh thần, duỗi móng vuốt ra sờ sau đầu.



Thời điểm Thanh Mặc Nhan cúi đầu, khuôn mặt không khỏi tối sầm lại.



Duỗi tay vuốt phần lông sau đầu nàng, lộ ra một vết thương thâm tím, rõ ràng là dấu vết lưu lại khi máu đã khô.



Ngón tay Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, Như Tiểu Lam lập tức kêu lên vì đau.



Thanh Mặc Nhan chỉ có thể thu tay lại, không dám động vào vết thương của nàng nữa.



"Để xem lần sau ngươi còn dám tùy tiện chạy loạn nữa không." Ngọn lửa trong mắt Thanh Mặc Nhan dâng lên, vốn định răn dạy để cho nàng thông suốt, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của nàng hắn lại thấy không đành lòng.



Lúc này chó ngốc đã cắn rách một mảnh váy Ngũ tiểu thư, nha hoàn của nàng ta tuy rằng rất muốn đi lên để cứu chủ tử nhà mình, nhưng lại bị tử sĩ của Thanh Mặc Nhan dùng kiếm ngăn lại, dọa cho nha hoàn kia sợ đến mức động cũng không dám động.



"Mau... Người đâu mau tới đây đuổi con súc sinh này đi!" Ngũ tiểu thư kêu khàn cả giọng, nhưng mà khắp phòng lại không có một ai chịu đi lên giúp nàng, đến ngay cả Mục công tử cũng tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Hai tên tử sĩ đi tới, không lưu tình duỗi tay xé rách váy của Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư bị dọa đến cao giọng hét chói tai, nhưng mà rất nhanh đã có người nhét thứ gì đó vào trong miệng nàng.



Nàng nghẹn ngào, giãy dụa.



Nha hoàn của nàng bị dọa đến choáng váng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



Áo ngoài của Ngũ tiểu thư bị kéo xuống, trung y cũng bị xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại cái yếm cùng với tiết khố ở trên người.



Ngay tại lúc nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tên tử sĩ kia lại đột nhiên thối lui, bọn họ xé áo ngoài rách mướp, dùng nó bao lấy thân thể nàng, rồi mới lấy thứ đang nhét trong miệng nàng ra, một tả một hữu đỡ nàng ra khỏi cửa.



Ngoài cửa viện, tụ họp vô số dân chúng đang muốn xem náo nhiệt, bọn họ duỗi dài cả cổ nhìn vào trong viện.



"Ra rồi, ra rồi!" Có người hưng phấn kêu lên.



"Tìm được đứa bé kia rồi sao? Nghe nói nơi này là nhà riêng của Mục công tử... Chậc chậc, xem ra sau này nha đầu kia không bao giờ được Thiếu Khanh đại nhân sủng ái nữa..."



"Phàm là bị Mục công tử coi trọng còn có thể chạy sao?"



Nhị thiếu gia xen lẫn trong đám người, yên lặng nhìn chăm chú vào trong sân.



Thật vất vả mới biết được hành tung của tiểu yêu quái, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn như thế này.



Nha đầu kia nếu như bị Mục công tử làm nhục cũng tốt, chỉ cần chờ đối phương chơi đủ rồi, hắn chỉ cần bỏ ra một chút tiền cũng có thể đem nàng nắm vào trong tay.



Nhưng mà một màn mọi người mong đợi cũng không hề xuất hiện.



Một mình Thanh Mặc Nhan từ trong viện đi ra.



Mọi người lại một lần nữa tò mò nhìn xung quanh.



Không lâu sau, có người từ trong viện đỡ ra một vị nữ tử, nửa thân trên gần như là trần trụi, y phục bị xé rách tung tóe, mặt mũi toàn là máu...



Hô hấp nhị thiếu gia đột nhiên ngừng lại.



Nữ tử kia thế nhưng lại là Ngũ tiểu thư, vị hôn thê của hắn!