Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 185 : Nguy cơ của Hoàng Ảnh

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


"Hạ... Hạ đồng học, sao lại là ngươi?" Lạc Tình không ngờ người đến lại là Hạ Như Phong, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó nhíu lông mày thanh tú lại: "Không cần, ta không có việc gì."



"A? Phải không?" Nhíu mày nhìn về phía mấy người đang bao vây Lạc Tình, khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười nhạt: "Ta nghĩ ngươi thật sự có chút phiền phức."



Hạ Như Phong nàng cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng mà tiểu công chúa cũng từng giúp đỡ nàng, cho dù khi đó nàng căn bản không sợ Lý Phàm. Chỉ là giúp dù sao cũng đã giúp qua, với người xa lạ nàng có thể hoàn toàn không để ý, nhưng đối mặt là người đã từng giúp đỡ nàng, sao nàng có thể không quan tâm.



Huống chi, nàng vẫn có cảm tình với tiểu công chúa này.



Cho dù không thể vì nàng mà đối xử như Cốc Mị Nhi, ngay cả Cốc gia cũng đều không chút do dự mà đánh, nhưng một ít trợ giúp nhỏ bé, chắc sẽ không phải vấn đề quá lớn.



"Ơ, tiểu mỹ nhân, nàng đến tìm bản điện hạ sao? Yên tâm, bản điện hạ ở trên giường nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt."



Ngay lúc này, một giọng nói bỉ ổi khiến cho Hạ Như Phong nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trên người tam hoàng tử vì túng dục quá độ mà mắc bệnh.



"Hạ đồng học..." Cảm nhận được lạnh lẽo trên người của Hạ Như Phong, Lạc Tình run rẩy một cái, vừa định mở miệng ngăn cản, người bên cạnh đã mất đi bóng dáng.



Bàn tay nắm chặt trường côn sau lưng, lúc đến trước mặt những người đó, rút ra cây côn như ngọn lửa xinh đẹp, côn quét ngang qua mặt, những người kia sao có thể đối địch với Hạ Như Phong? Ngay cả cơ hội né tránh cũng đều không có, tất cả bị đánh ngã trên mặt đất.



"Tốt nhất câm miệng của ngươi lại, bằng không, ta không ngại cho ngươi vĩnh viễn không nói ra lời." Hai mắt lạnh lùng nhìn tam hoàng tử, nàng thu trường côn lại, xoay người đi đến bên cạnh tiểu công chúa.



Từ trên mặt đất bò dậy, bọn họ đều trông thấy đôi mắt lạnh lùng vô tình kia của Hạ Như Phong, nhất thời cảm thấy rét lạnh từ lòng bàn chân nhảy vào lòng, không khỏi rùng mình một cái.



Bọn họ chưa bao giờ thấy đôi mắt một người, có thể lạnh lẽo đến như vậy.
Nơi này, không có người biết nàng, không có ô tô nàng quen thuộc, phi cơ, di động vật phẩm linh tinh, cho nên, khi nghe đến còn có một người xuyên qua tồn tại, nàng bỗng sinh ra một trận kích động, nhưng mà kích động kia, đã bị nàng che dấu ở trong lòng rất tốt.



"Không, ta còn có ngoại công, Thiên Nhi bọn họ..."



Lắc đầu, nàng khẽ cười, ở Trung Hoa, nàng không được hưởng thụ qua tình thân ấm áp, mà ở đây, đã có bằng hữu và thân nhân mà nàng yêu.



Huống chi, nếu bọn họ có thể xuyên qua, nói không chừng cuối cùng sẽ tìm được phương pháp để trở lại Trung Hoa, nếu có thể như thế, nàng sẽ làm cho hung thủ hại chết mình, phải trả giá thật lớn.



Trước kia không năng lực, nàng lựa chọn chạy trốn, nhưng có thực lực đó, nàng sẽ trả thù...



"Hạ đồng học." Trông thấy lần đầu tiên Hạ Như Phong lộ ra vẻ mặt mất mát như vậy, sau đó trên mặt lại hiện lên mỉm cười, Lạc Tình có chút không rõ cho nên sờ đầu, nàng không biết, Hạ Như Phong như thế nào?



Thu suy nghĩ lại, con ngươi màu đen kia mang theo tia thâm thúy âm u: "Tiểu công chúa, hoàng huynh ngươi nói đúng đấy, có một nơi như vậy, có xe ngựa sắt bốn bánh sẽ chạy ở trên mặt đất, có một cái hộp, mặc kệ cách bao xa cũng đều có thể kết nối với đối phương, còn có một loại tên là phi cơ gì đó, ngồi trên nó, cho dù là người bình thường cũng có thể bay ở trên trời..."



"A? Sao ngươi lại biết?" Ánh mắt sáng lên, Lạc Tình ngạc nhiên kêu lên: "Vừa rồi hình như ta chưa nói cái vật bay ở trên trời gì đó, chẳng lẽ, ngươi thật sự là người trong tiên đoán của hoàng huynh sao?"



"Tiểu công chúa, ngươi thật sự xác định muốn đi theo ta sao?" Hạ Như Phong không trả lời câu hỏi kia của nàng, ngược lại hỏi: "Nếu đi theo ta muốn ngươi bỏ qua địa vị bây giờ, ngươi có thể làm được không?"



"Ừ." Dùng sức gật đầu, trên mặt Lạc Tình đầy kiên định sáng suốt: "Ở nơi này, công chúa ta đây cũng chỉ là nghe êm tai thôi, chẳng bằng đi theo ngươi, xông ra một mảnh thiên hạ khác."



Trong mắt lặng lẽ xẹt qua một tia tán thưởng, chỉ là, cuối cùng Hạ Như Phong vẫn lắc đầu.