Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 186 : Thu phục

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Dưới ánh sáng mặt trời, thiếu nữ chậm rãi bước đến, khuôn mặt khuynh thành hơi lộ ra vẻ ngây thơ, làm nổi bật dưới trường bào màu vàng, để cho nàng lộ ra một cảm giác cao quý.



Dù thiếu nữ trẻ con như vậy, nhưng trong miệng lại nói ra âm thanh lạnh lẽo. Con ngươi màu đen như kiếm sắc bén, khí thế kia, không yếu hơn một số người ngồi trên vị trí cao đã lâu.



"Là ngươi?" Hoàng Ảnh và Băng Lão trông thấy bóng dáng kia, đều ngây ngẩn cả người.



Bên cạnh thiếu nữ, còn có một nam nhân đi theo, khuôn mặt nam nhân anh tuấn, vẻ mặt phấn chấn, cho dù là cảm thấy được trong lòng của thiếu nữ đang tức giận. khóe miệng luôn nở nụ cười mê người, nhưng cũng tùy tiện biến mất.



Nam nhân đó chính là Mạc Trúc đã đến tìm nàng sau khi Hạ Như Phong rời khỏi học viện. Sau khi nghe việc này, Mạc Trúc làm việc nghĩ không chùn bước muốn đi theo nàng, nói đúng ra là thay nàng bảo vệ.



"Ngươi là ai?" Bị người xông vào trong gia tộc, vẻ mặt của Hoàng Khánh trầm xuống, ngay lập tức giọng nói hung ác hỏi. 



"Ta là ai, ngươi không tư cách biết." Hai mắt lạnh lùng lướt qua mặt của Hoàng Khánh, Hạ Như Phong khẽ xoay người, lúc mắt nhìn về phía Hoàng Ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia mới hơi ôn hòa: "Con tới đón người, theo con rời khỏi đây." Trong lúc Hoàng Ảnh sửng sốt, Hạ Như Phong đã thay bà tháo dây thừng ra, nhìn hai người ở bên cạnh Hoàng Ảnh, hai người kia bị hai mắt lạnh lẽo của Hạ Như Phong nhìn chằm chằm, sống lưng không nhịn được bỗng run rẩy.



"Ngươi đứng lại cho ta." Nắm chặt hai tay, vẻ mặt của Hoàng Khánh đặc biệt khó coi: "Hoàng gia chúng ta, ngươi muốn đến thì đến sao? Hừ, Người đâu, mau bắt bọn họ lại cho ta." Trong đại sảnh, tất cả những người đều bao vây bọn họ ở giữa. Nhưng mà, hai người kia vẫn bình tĩnh như thường, vẫn chưa vì chuyện này mà cảm thấy hoảng sợ.



Hai tay ôm quyền, Mạc Trúc khẽ nâng mắt, khóe môi nở nụ cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn, vào lúc này cũng có chút khó coi: "Tông chủ Hoàng gia, ngươi không biết ta sao?" Hơi sửng sốt, lúc này Hoàng Khánh mới bắt đầu cẩn thận nhìn Mạc Trúc, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ ngay lập tức: "Ngươi... Ngươi là Mạc Trúc thiếu gia?"



Tuy An Đức Lâm che dấu cấp bậc của Mạc Trúc, nhưng làm đồ đệ cưng của hội trưởng công hội luyện dược, sao lại chưa từng có quan hệ với một số quyền quý trong hoàng thành chứ?



Hoàng Khánh chỉ là tông chủ Hoàng gia một trong ba đại gia tộc, sao lại chưa gặp Mạc Trúc bao giờ? Nhưng ông lại không biết! Nữ nhi của mình khi nào thì có liên quan đến Mạc Trúc. Bằng không sao hắn lại xuất hiện vào lúc này?



"Mạc Trúc thiếu gia, đây là chuyện của gia tộc ta, chẳng lẽ công hội luyện dược các ngươi đều phải quản chuyện gia tộc của người khác sao?"



Cho dù thế nào, cũng phải để cho Ảnh Nhi nịnh bợ thiếu chủ Lưu Vân Tông. Cho dù thế lực của công hội luyện dược còn mạnh hơn Lưu Vân Tông, nhưng lại không cho mình lợi ích gì, vì vậy lòng của ông sẽ thiên vị Lưu Vân Tông.



Hơn nữa, là Ảnh Nhi chọc giận thiếu chủ Lưu Vân Tông trước, nếu không đưa bà đến, hắn trách tội xuống, chẳng phải là muốn Hoàng gia phải gánh chịu sao?



"Ta quản chuyện gia tộc ngươi là quốc gia đại sự hay không, nếu muội muội của Mạc Trúc ta muốn dẫn bà đi, các ngươi ai dám không nhường đường?" Mạc Trúc không ngờ người này lại không thức thời như thế, giọng nói càng lạnh lẽo hơn mấy phần.
Phu quân ôn nhu, công công yêu thương, muội muội thiện lương từng người từng người cũng bởi vì bà mới nhớ phần ấm áp thật sự kia. Nếu có thể cả đời ngây ngốc ở Hạ gia thì thật tốt.



Sau đó, giấc mơ vẫn bị phá vỡ, người Hoàng gia tìm được bà, dùng tính mạng người Hạ gia ép bà trở về, vì bảo vệ phu quân và người Hạ gia, bà bị bắt trở lại Hoàng gia.



Bao nhiêu đêm nằm mơ, bà mơ những niềm vui ở Hạ gia, là thời gian không lo lắng không buồn phiền.



Bà vốn cho rằng, cả đời này, không thể chờ người Hạ gia xuất hiện, không ngờ, lại còn có thể nhìn thấy nữ nhi của Chi Nhược muội muội. Không biết Chi Nhược muội muội, sau khi tự mình đi Thương Lang quốc, có tốt không?



Nhớ đến một đêm trước lúc Hạ Chi Nhược muốn đi Thương Lang quốc, tình cảnh ôm nàng ấy không buông khóc nức nở, khóe miệng của Hoàng Ảnh, không nhịn được nở nụ cười nhạt.



"Cữu mẫu, có muốn giết những người đó không?"



Ánh mắt Lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Hoàng gia, trong mắt nàng không che dấu sát ý lạnh lẽo chút nào, làm cho mọi người đều run rẩy. Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu Hoàng Ảnh gật đầu, đợi bọn họ chính là một màn giết chóc.



Thế lực của Hoàng gia không yếu, nhưng chỉ là một gia tộc, ngay cả sánh với Tông Môn kia cũng đều không thể, thì sao lại có thể sánh với quái vật lớn này? Nhiều Linh Vương như vậy, đều có thể đè chết bọn họ.



"Không cần". Hoàng Ảnh lắc đầu khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm: "Để cho bọn họ tự sinh tự diệt thôi, cho dù chúng ta không giết bọn họ, thì cuộc sống của bọn họ cũng không thể tốt được." Tuy nói đắc tội với Lưu Vân Tông là bà, nhưng Lưu Vân Tông cũng sẽ phát giận lên người Hoàng gia. Cho nên mặc kệ thế nào, chỉ sợ Hoàng gia thật sự đã đi đến cùng rồi.



Như vậy, giết với không giết thì có gì khác nhau? Hơn nữa, đôi khi, sự sống còn thống khổ hơn cái chết.



"Mạc đại ca, trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược này, muội có thể dùng danh nghĩa của công hội luyện dược để làm một việc hay không?" Sờ mũi, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía Mạc Trúc, nhàn nhạt hỏi.



Cho dù Hoàng Ảnh không định giết những người đó, nhưng tổn thương người thân của Hạ Như Phong nàng? Sao có thể dễ dàng tha thứ?



Chỉ là, lời của nàng nhất thời khiến cho những người có mặt đều kinh sợ, cho dù là Hoàng Ảnh cũng kinh ngạc há to miệng. Bà ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không đoán được, chất nữ của mình lại là trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược. Đây.... trưởng lão vinh dự, chỉ có luyện dược sư tứ phẩm mới có thể đảm nhiệm, thiếu nữ này, lại là luyện dược sư tứ phẩm?



Ngay lập tức, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng vào trái tim của Hoàng Khánh. Nắm chặt hai tay lạnh như băng, chưa bao giờ có một ngày, lại hối hận như ngày hôm nay.