Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1863 : Thu phục 3

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Băng Lão xoay người, khom lưng với đoàn người Hoàng Khánh, nói: "Gia chủ, cảm ơn Hoàng gia những năm gần đây đã bồi dưỡng, chỉ là về sau đại tiểu thư đi đâu, ta cũng sẽ đến bảo vệ người." Nói xong, đứng thẳng người dậy, xoay người đi đến bên cạnh Hoàng Ảnh, khuôn mặt già nua nở nụ cười nhàn nhạt. Ông không quay lại nhìn gia chủ trước kia của ông một cái.



Hoàng Khánh giải quyết sự việc, sao chỉ tổn thương lòng của Hoàng Ảnh? Ngay cả ông là lão nhân của gia tộc này, cũng vô cùng thất vọng với Hoàng gia. Gia tộc như vậy, ở lại cũng thế, sau này ông chỉ đi theo bên cạnh đại tiểu thư, bảo vệ cuộc đời bà thật chu toàn.



"Băng gia gia..." Hoàng Ảnh có chút cảm động, hốc mắt không kìm được đỏ lên.



Làm sao bà lại không biết, Băng Lão ở Hoàng gia ngây người nhiều năm như vậy, thì sẽ có cảm tình với Hoàng gia. Nhưng lúc này, ông lại muốn thoát khỏi Hoàng gia, có lẽ bị mọi người xa lánh như vậy, với Hoàng Khánh mà nói, mới là đả kích lớn nhất!



"Đi thôi." Xoa tóc của Hoàng Ảnh, trên khuôn mặt gầy gò của Băng Lão nở nụ cười hiền lành: "Cho dù trận đánh cược này kết thúc thế nào, đại tiểu thư muốn quyết định thế nào, Băng Lão ta đều ủng hộ con. Ở trong lòng ta, con không chỉ là đại tiểu thư, mà càng như là tôn nữ của ta…”



Cắn môi, Hoàng Ảnh khẽ tựa cằm vào trong lòng ông, Băng Lão lão nhân hiền lành này, sao lại không phải là gia gia chứ.



"Băng Lão, ngươi đang làm cái gì vậy?" Hoàng Khánh biến sắc, ông lại không nghĩ đến, lúc này, Băng Lão sẽ chọn phản bội rời khỏi gia tộc: "Nếu ngươi dám làm như thế,  nhất định sẽ phải hối hận."



"Hối hận? Ha ha." Mặt của Băng Lão quay về phía trời xanh, cười lớn tiếng, nụ cười của ông mang theo một tia hối hận: "Một đời này của ta, hối hận cuối cùng chính là lúc các ngươi mạnh mẽ mang đại tiểu thư về, không thể dốc hết toàn lực ngăn cản. Cũng bởi vì chuyện này, hại ta mười hai năm nay, mỗi khi nhìn thấy đại tiểu thư đau lòng, đều vô cùng hối hận. Đã từng vì cái gì, mà ta lại không thể dùng tính mạng để ngăn cản các ngươi?"



"Băng gia gia..."



"Đại tiểu thư, lần này, cho dù là cuối cùng ta liều tính mạng, ta cũng muốn đưa con đến bên cạnh nam nhân kia."



Ánh mắt Băng Lão từ ái, làm cho người của Hoàng Ảnh đột nhiên run lên, cái nhìn này, bà chưa bao giờ thấy trong mắt của Hoàng Khánh. Tuy Hoàng Khánh từng rất thương yêu bà, nhưng mà, mỗi lần Hoàng Khánh nhìn bà, cho dù trên mặt tươi cười, nhưng trong mắt kia lại vẫn lạnh lùng như trước.



"Yên tâm, cữu mẫu, con sẽ không để cho các người có việc gì." Người khác không biết, nhưng sao Hạ Như Phong lại không biết năng lực của mình? Chỉ cần Lý Nột chưa đột phá đến ngũ phẩm, thì nàng có đủ chắc chắn để thắng lợi.



Nếu Lý Nột đột phá ngũ phẩm, vậy nàng cũng chỉ nắm chắc một nửa.



Với lại, cho dù là thua, vậy thì như thế nào? Dù không dùng thế lực của sư phụ, không phải còn có một bộ tộc Long Đồ Đằng sao? Bộ tộc Long Đồ Đằng là thế lực cường đại nhất đại lục này, ngay cả hoàng tộc mạnh nhất Thương Lang quốc kia, cũng không phải là đối thủ của bộ tộc Long Đồ Đằng, thì sao Lưu Vân Tông địch nổi bộ tộc Long Đồ Đằng chứ?



Thật sự bất đắc dĩ, nàng mới không ngại lấy điều kiện bộ tộc Long Đồ Đằng nợ nàng ra.


"Ta nhận thua." Lý Nột cúi đầu, với tính tình kiêu ngạo kia của ông, tự nhiên là biết đánh cuộc thì chịu thua, không thể làm trái ngược lại việc đã hứa hẹn: "Cho nên về sau Lý Nột ta, sẽ nguyện trung thành với ngài, vĩnh viễn không phản bội đại nhân."



Người xem đứng đầy trong sân, bởi vì Tằng Hiệp Liễu muốn cho những người đó chính mắt nhìn thắng lợi của Lưu Vân Tông bọn họ, vì vậy để bọn họ tiến vào biệt viện, chỉ là Tằng Hiệp Liễu biết tính khí của Lý Nột, nên không cho phép bọn họ đi vào quấy rầy.



Ngay lúc này, cửa bị mở ra, đầu tiên đi ra là vẻ mặt thoải mái của Lý Nột.



"Quả nhiên, vẫn là thiếu nữ kia thua, ta đã nói rồi, sao nàng có thể so với thủ tịch luyện dược sư của Lưu Vân Tông chứ?"



Mọi người đều lắc đầu thở dài, bọn họ cũng không xem trọng Hạ Như Phong, kết quả như thế, cũng đã ở trong dự liệu.



"Băng gia gia..." Ánh mắt của Hoàng Ảnh tối sầm lại, nắm chặt nắm đấm, nhìn Lý Nột xuất hiện, bọn họ đều là cho rằng, chắc chắn Hạ Như Phong đã thua.



"Ảnh Nhi, yên tâm đi! Ta sẽ không để cho những người đó tổn thương con."



Từ lúc rời khỏi Hoàng gia, Băng Lão không hề gọi bà là đại tiểu thư, mà thân thiết gọi tên của bà.



Lúc này, khuôn mặt của Băng Lão nghiêm túc và kiên định, ông đã mốn quyết định, cho dù thắng hay thua, cũng sẽ không để những người đó tổn thương bà.



"Hừ, thua thì sao? Ta là trưởng lão của công hội luyện dược, cho Lưu Vân Tông mười lá gan, cũng không dám mạnh mẽ giam giữ." Hai tay của Mạc Trúc đặt lưng ở sau lưng, sớm đã quyết định muốn sống mái với Lưu Vân Tông hắn, không lo lắng một số người.



"Ha ha, ta đã nói ngươi sẽ hối hận." Hoàng Khánh đắc ý nhìn Băng Lão, ông đã nói rồi, phản bội Hoàng gia, ông ta nhất định sẽ hối hận.



Thiếu nữ kia là trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược thì thế nào? Nàng cao nhất, cũng chỉ là tứ phẩm cấp thấp, mà Lý Nột kia, đã đột phá đến tứ phẩm trung cấp gần mười năm. Vì vậy thiếu nữ không biết lượng sức khiêu chiến, làm cho ông rất là khinh thường.



Thật không biết người tự đại như thế, sao có thể trở thành trưởng lão vinh dự của công hội luyện dược, nhận nàng làm trưởng lão, công hội luyện dược thật sự là mù mắt.



Chỉ là, với người đang nghĩ Lý Nột giành được chiến thắng, thì ngay cả nhìn thì ông cũng không nhìn những người đó một cái, cung kính đứng ở bên cạnh cửa, hành động của ông, làm cho tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, mình đầy nghi ngờ không hiểu.



Đúng lúc này, trong cửa, Hạ Như Phong mặc trường bào màu vàng, bước chân đi ra...