Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1901 : Nghe nhiều sẽ quen thôi

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Gió nhẹ mang theo cảm giác lành lạnh, thổi vào sự yên tĩnh ở trong học viện.



Đường nhỏ vừa trải qua một trận chiến đấu, mặt đất gồ ghê không bằng phẳng như là bị sét đánh qua.



Ánh mắt mọi người đều tập trung ở một nơi, nơi tràn ngập tro bụi đang tán đi, đá cuội rải ở trên đường dĩ nhiên bị đục một lỗ to, xung quanh hố là một mảng cháy đen, hai bóng dáng mơ hồ kia cũng dần rõ ràng.



"Đây..... Đây là có chuyện gì?"



"Hai bên đều bị thương, các nàng liều mạng lại có thể hai bên đều bị thương..."



Hai bóng dáng đập vào mắt đều chật vật không chịu nổi, mọi người trông thấy một màn kia, không nhịn được sợ hãi khâm phục ra tiếng, nhất là bộ dạng của Thượng Quan Tình, nếu như bình thường, có lẽ mọi người sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía nàng, nhưng bây giờ chỉ làm cho người ta cảm thấy kinh sợ.



Lúc này Thượng Quan Tình sao còn vẻ xinh đẹp cao ngạo như lúc đầu nữa?



Một bộ tóc đen bị đốt tỏa ra mùi cháy khét, nửa bên mặt cũng đen xì, áo trắng trên người rách nát không chịu nổi, lộ ra da thịt bên trong, lúc này làn da mềm mại kia như là bị lửa đốt vậy.



Trên bụng của nàng có vết côn rõ ràng, ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra oán hận mãnh liệt, há mồm nhưng lại phát hiện ngay cả khí lực nói chuyện cũng đều không có, hai chân mềm nhũn nửa quỳ ở trên mặt đất lạnh như băng.



"Khụ khụ." Hạ Như Phong mở miệng, ho ra một ngụm máu tươi, chân của nàng cũng bắt đầu nhũn ra, ngay lúc suýt chút nữa ngã xuống thì một đôi tay lớn ôm vòng eo của nàng.



"Ngươi không sao chứ? Như Phong?" Giọng nói bên tai ôn hòa dễ nghe, xen lẫn một tia lo lắng.



Lắc đầu, dựa vào trên người của Dạ Thiên Tà, nàng cảm thấy toàn bộ lòng mình đều thả lỏng.



"Ta không sao." Nói xong, vươn cánh tay, từ trong Linh Giới lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược trong suốt màu xanh vào lòng bàn tay, bàn tay đưa lên môi, đan dược rơi vào trong cổ họng.



Một dòng nước ấm chảy khắp ngực, cổ cảm giác bỏng rát đau đớn kia, cũng từ từ dịu xuống.



Mà Thượng Quan Tình là đệ tử của thập đại trưởng lão, sao lại không có đan dược phòng thân? Tuy hiệu quả của đan dược kia kém xa Tiểu Hoàn Đan của Hạ Như Phong, nhưng sau khi dùng xong nàng cũng có sức lực đứng lên.



"Hừ." Giọng nói của Thượng Quan Tình vẫn lộ ra chút suy yếu, trong hai mắt đầy sát ý lạnh lẽo: "Hôm nay chúng ta không thể phân chia cao thấp, tháng sau ở trong học viện tỷ thí, ngươi có dám đấu lại một trận nữa với ta không?"



Không phân chia cao thấp? Những lời này của nàng làm cho những người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta.



Tuy hai người đều bị thương, nhưng người sáng suốt thì có thể nhìn ra là Hạ Như Phong cao hơn một chút. Nhưng Thượng Quan Tình lại nói, thực lực của các nàng không phân chia cao thấp? Định nói đùa sao? Từng gặp qua da mặt dày nhưng chưa từng gặp khuôn mặt dày đến trình độ này.



"Học viện tỷ thí?" Nhún vai, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Học viện tỷ thí là cái gì?"
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, bỏ qua gương mặt bình thường kia của nàng.



Khí chất của thiếu nữ rất tốt, đáng tiếc gương mặt kia thật sự rất bình thường, như là đặt trong đám người cũng không tìm ra người vậy.



Nhưng mà, đi bên cạnh thiếu nữ là một vị nam tử tuấn mỹ như tiên.



Căn bản nam tử tuấn mỹ không giống người phàm, cách biệt một trời một vực với thiếu nữ bên cạnh, tổ hợp quái dị như thế thực sự làm cho người ta kinh ngạc.



"Nghiêm gia... Nghiêm Phong Hành..."



Hạ Như Phong khẽ thầm thì hai chữ này, khuôn mặt không tự chủ được nở một nụ cười phát ra từ trong lòng, nụ cười của nàng cực đẹp, lại kết hợp với gương mặt bình thường kia cũng gây cho người khác một cảm giác kinh diễm.



Nếu không phải gương mặt của thiếu nữ này quá mức bình thường, dù chỉ có một chút xinh đẹp thì thật tốt biết bao?



Đáng tiếc lắc đầu, người đi đường đều thu ánh mắt lại, không hề quan sát tổ hợp quái dị này nữa.



"Như Phong, trời không còn sớm nữa, chúng ta đi tìm nhà trọ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới đi tìm Mộc Linh, được không?" Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, bờ môi của Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ cười nhẹ.



"Được rồi!" Khẽ gật đầu, Hạ Như Phong vuốt cằm, bước về phía một nhà trọ trong đó.



"Thật xin lỗi, khách quan, chúng ta đã hết phòng trống rồi, mời đến chỗ khác tìm."



Hết phòng? Hạ Như Phong nhíu mày, hai người rời khỏi nhà trọ, nhưng mà những nhà trọ tiếp theo, hoặc là hết phòng, hoặc là đã bị đặt trước, ngay cả một gian phòng trống cũng đều không có.



Đi ra ngoài nhà trọ, Hạ Như Phong có chút bất đắc dĩ thở dài, dường như vật kia  thu hút rất nhiều người, làm cho nhà trọ trong trấn nhỏ đều không còn phòng.



"Này, hai người phía trước, các ngươi chờ một lát."



Ngay lúc hai người sắp rời đi, một tiếng gọi sau lưng làm bọn họ dừng chân lại.



Trong nháy mắt xoay người, đã trông thấy hai người đi đến trước mặt.



Nam tử bên trái da trắng nõn nà, mi như trăng rằm, nếu không phải chú ý đến trước ngực của hắn bằng phẳng, đoán chừng Hạ Như Phong cũng sẽ nghĩ khuôn mặt khuynh thành của nam tử là nữ tử.



Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, y phục của nam tử đỏ như máu, mị hoặc như yêu tinh, trông thấy ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn chăm chú, hắn nở nụ cười, nụ cười này có thể nói là nụ cười khuynh thành, mà còn là nụ cười khuynh quốc.