Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1912 : Cho đến chết cũng không hối hận 2

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Ai bảo người quái dị này thu hút sự chú ý của Phong Hành? Nếu ai cướp Phong Hành, nàng sẽ giết người đó ngay, nam nhân kia, chỉ có chính mình, thiếu nữ đệ nhất thiên tài Thương Lang quốc mới có thể xứng đôi mà thôi.



Trải qua chiến đấu dài đằng đẵng, cuối cùng toàn bộ nhện đen đều bị giết, mọi người đều dựa vào thân cây há to miệng thở dốc mấy hơi.



Mu bàn tay đau buốt khó chịu, Nghiêm Phong Hành nắm chặt tay, cắn răng, vẫn để cho mình không kêu lên một tiếng.



Bỗng nhiên, một bàn tay đưa đến trước mặt, trong lòng bàn tay, đan dược màu xanh nhạt nằm ở bên trên, có vẻ khéo léo đáng yêu.



Hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đã thấy thiếu nữ đứng ở trước mặt của hắn, giọng nói nhẹ như gió, chậm rãi vang lên bên tai: "Nếu trúng độc, cần gì phải cố chịu?"



Cơ thể chợt run lên, vừa rồi hắn rõ ràng che dấu rất tốt, vì sao nàng lại... 



Sau đó, khóe miệng nở nụ cười khổ, hắn che dấu việc này xuống, là vì bản thân hắn không muốn nợ Dạ gia cái gì... Mà lúc trước để cho người Nghiêm gia bảo vệ vị luyện dược sư kia, đó lại là điều phải làm.



"Cảm ơn." Lúc này, hắn cũng không khách khí nữa, cầm lấy đan dược đưa vào miệng.



Một cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, mu bàn tay bỗng nhiên không còn đau nữa, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn qua, đã thấy chỗ bị ăn mòn, tạo ra làn da hoàn toàn mới.



Chiến đấu vừa chấm dứt, nhân số của ba đại gia tộc đều có chút thương nhẹ, nhưnng không ai thấy một màn này.



Đột nhiên, một giọng nói hấp dẫn chú ý của hai người: "Rất xin lỗi, vị trưởng lão này của Hoa gia các ngươi, ông ấy trúng độc quá sâu, với năng lực của lão phu, căn bản không thể điều trị được."



"Cái gì? Nói như vậy, ngươi không muốn cứu Mẫn trưởng lão Hoa gia ta hả?" Khuôn mặt của Hoa Vô Tuyệt trầm xuống, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả trước mặt.



Lão giả này chính là luyện dược sư của Dạ gia, Na La đại sư.



Na La vuốt chòm râu trắng, ngẩng đầu, nói: "Không phải lão phu không chữa trị, là lão phu thật sự không có năng lực, có lẽ số mệnh của Mẫn trưởng lão phải có kiếp nạn này."



"Ý của ngươi là, số mệnh của Mẫn trưởng lão là đáng phải chết?"



"Đây không phải lời nói của lão phu, là chính Hoa thiếu chủ ngươi nói đấy nhé, không liên quan đến lão phu đâu đấy." Na La đắc ý rung đùi, một bộ dáng chính là ta không cứu, ngươi có thể bắt ta thế nào.



Dạ Thiên Phượng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, là nàng can dặn Na La không được cứu người của Hoa gia, ai bảo hôm qua Hoa Vô Tuyệt vì một người quái dị mà đắc tội chính mình.



"Ngươi..."



"Đợi đã." Ngay lúc Hoa Vô Tuyệt tức giận đầy trời, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.


Vào lúc này, mọi người đều lấy ra vũ khí, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.



"Rống."



"Rống rống."



Tiếng rống to vang lên liên tục, mà ở bốn bức tường trong sơn động lại truyền đến tiếng vang chấn động... 



Một Linh Thú màu đen từ bên trong bay ra, lượn vòng quanh trên đầu mọi người, che kín cửa động ở phía trước.



Nó như con rồng mà cũng như con thuồng luồng, lưng có hai cánh, toàn thân bị một ngọn lửa u ám bao phủ, hai mắt đen kia kinh thường nhìn nhân loại nhỏ bé ở dưới.



Linh Vương đỉnh, con U Hồn Thú này là Linh Vương đỉnh.



"U Hồn Thú, Thú Đan của ngươi, ta muốn." Triệu Lâm không nói hai lời, xông lên phía trước, kiếm trên tay tỏa ra tia rét lạnh, đâm về phía cổ họng của U Hồn Thú.



Những người còn lại đều không hề hành động, bọn họ thầm nghĩ đợi U Hồn Thú bị tiêu diệt, rồi ngồi ngư ông đắc lợi.



Một kiếm không được, Triệu Lâm thu tay, từ trên không trung rơi xuống.



Cường giả Linh Vương, chỉ có thể dừng lại ở trên trời trong giây lát, hắn bất đắc dĩ mới rơi xuống.



"Mẹ kiếp, các ngươi có thể không cần xem diễn trò hay không? Một mình ta sao có thể làm gì được nó? Cứ tiếp tục như vậy, vật kia một cái các ngươi cũng đừng nghĩ có được."



Tự mình mạo hiểm tính mạng để chiến đấu, những người này lại đứng nhìn diễn trò, cho dù tính khí người này tốt thì cũng sẽ phẫn nộ thôi.



"Mọi người chúng ta cùng nhau lên đi! Trước tiên phải giải quyết U Hồn Thú đã, sau đó mới quyết định bảo vật kia thuộc về ai." Hồng Thiên rút binh khí ra, nói.



Như lời của Triệu Lâm, nếu ngồi nhìn không quan tâm nữa, vật kia, đúng là một người cũng đều không chiếm được.



"Thiên Phượng tiểu thư, Nghiêm tam thiếu và Hoa thiếu chủ, xin các ngươi hỗ trợ." Ánh mắt của Triệu Lâm nhìn về phía ba người, nói: "Ta chỉ muốn Thú Đan kia, về phần bảo vật mà U Hồn Thú bảo vệ, ta lại không cần."



Hắn biết, chân chính có thể hấp dẫn ba đại gia tộc, là bảo vật có hơi thở cường đại kia. Thú Đan cũng rất trân quý, nhưng so với cái kia thì cũng không đáng nhắc đến.



Nhưng mà hắn lại không biết, hai người còn lại muốn là bảo vật kia, mục đích chân chính của Nghiêm Phong Hành, lại là ở Thú Đan...