Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 112 : Hỏa viêm

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Edit: Lam Thiên



Gió sắc bén đập vào mặt nàng, thổi loạn một đầu tóc đen.



Nữ tử thần sắc ngưng trọng, hồng bào tung bay, gió xẹt qua hai má của nàng đau rát, nháy mắt máu chảy ra che kín cả khuôn mặt, nàng lại như không có phát hiện, môi mỏng thản nhiên cong lên: “Bắt đầu rồi sao? Cũng chỉ là cùng gió thi chạy, ta sẽ không thua.”



Từ sau khi nàng được Hoa Hạ thu làm dưỡng nữ đã không còn chịu thua qua, hiện tại cũng sẽ như vậy. Huống chi, nàng cùng người đấu lâu như vậy, như thế nào lại có khả năng bại bởi ngọn gió không có sinh mệnh kia?



”Nha đầu, gió đó có thể lấy mạng của ngươi, nếu như ngươi chống đỡ không được mau nói cho ta một tiếng, đừng không công tự đánh mất tính mạng chính mình, “ lão giả nhíu nhíu mày, nói thế nào Hạ Như Phong cũng là huyết mạch Hạ gia, hắn cũng không muốn huyết mạch Hạ gia xảy ra sai lầm, vì vậy liền hảo ý nhắc nhở.



Nhưng mà, Hạ Như Phong trực tiếp không nhìn tới lão giả, bởi vì giờ phút này nàng muốn ở trong gió chạy trốn, không có thời gian để ý tới.



Gió như lưỡi dao, cắt qua da thịt Hạ Như Phong, máu tươi tràn ra, nàng cắn môi, tốc độ càng nhanh hơn hướng về phía trước mà chạy, chỉ là vô luận tốc độ của nàng tăng lên bao nhiêu, đều thủy chung không có cách gì thoát khỏi gió.



”Vù vù ~ “



Ngọn gió thị uy gào thét, dường như rất hưởng thụ trò chơi mèo vờn chuột này.



Bạch Thụy thản nhiên nhìn nữ tử trong sân chật vật đến không chịu nổi, khuôn mặt hắn vẫn một vẻ thờ ơ. Đôi tay hắn chắp sau lưng, nhìn nữ tử vài lần bị thương, hắn đều không tính ra tay tương trợ. Nếu như không trải qua khó khăn, nàng vĩnh viễn không có cách gì trở thành cường giả.



”Lão nương chịu đủ, “ dù cá tính Hạ Như Phong lạnh nhạt hờ hững, nhưng thời khắc này cũng nói lời thô bạo, nàng hung hăng cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra một tảng đá, tảng đá này chính là linh thạch nàng mua từ Đào Bảo các, “Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngươi.”



Gắt gao nắm chặt tảng đá, nàng hít sâu một hơi, một đạo tinh thần lực đánh mạnh vào tảng đá, nàng muốn cởi bỏ phong ấn của nó.



”Nàng... Nàng đây là đang làm cái gì?” Lão giả mở to đôi mắt, không thể tin được một người đang lẩn trốn, còn có thời gian để làm việc khác.



”Phốc.”
”Tuyết... Tuyết lở...” Lão giả thân mình run run một cái, khuôn mặt run rẩy một chút, nửa ngày, mới ở trong miệng nghẹn ra hai chữ: “kẻ điên...”



”Hô, “ Hạ Như Phong nhẹ nhàng thở ra, hai chân mềm nhũn, liền hướng mặt đất rơi xuống, ở thời điểm nàng sắp tiếp cận mặt đất lạnh như băng, một đôi tay liền nắm ở bên hông của nàng, chậm rãi đem nàng rời khỏi mặt đất bay vào trên không.



Một đêm mệt nhọc, có thể chống đỡ đến bây giờ, đã là không dễ, huống chi một kích cuối cùng,còn khiến cho linh lực trong cơ thể nàng trở thành hư không khiến nàng không còn khả năng chiến đấu.



Lão giả đứng lặng ở giữa không trung, nhìn biển tuyết phía dưới, nét mặt già nua vừa kéo lại, tuy rằng hắn không phải linh quân, không có cách gì ngưng tụ linh cánh, nhưng hắn dù sao cũng là tàn hồn, hồn phách có thể bay vào không trung, nếu không phải như thế, hắn nhất định đã bị tuyết trắng chôn chết.



Thật lâu sau, phía dưới khôi phục yên tĩnh, cơn lốc cũng đều bị tuyết vùi lấp, Hạ Như Phong nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt hướng về phía lão giả, thản nhiên nở một nụ cười tươi: “Lão tổ, không biết ta có thông qua khảo nghiệm hay không?”



”Trong lúc khảo nghiệm cũng không có nói không thể chiến đấu, ngươi đánh bại gió đó, liền tương đương ngươi đã nắm giữ mị ảnh tiên tung, nhưng muốn thi triển thuần thục, phải luyện tập nhiều, có lẽ, ngươi thật sự có thể dẫn dắt Hạ gia đi trên con đường cường giả, nha đầu, mị ảnh tiên tung ta giao cho ngươi, ngươi tuyệt đối không thể cô phụ một mảnh hy vọng của ta, “ lão giả thâm trầm thở dài, nhìn Hạ Như Phong trong ánh mắt còn có chút phức tạp. Không ngờ rằng đệ tử ưu tú Hạ gia tham gia khảo nghiệm nhiều như vậy nhưng đều không thể thông qua, lại để một tiểu nha đầu cấp trước mắt làm được.



Mặc dù trong lúc khảo nghiệm nàng có chút hành động điên cuồng, chỉ là, hành động đó càng làm cho lão giả đối với nàng thêm thưởng thức, hắn tin tưởng, vào một ngày không xa Hạ gia sẽ lại xuất hiện. Khi đó, cũng là lúc Lưu Vân tông diệt môn.



Bàn tay lão giả vung lên, một đạo kim quang bay về phía Hạ Như Phong, Hạ Như Phong vươn tay ra, tiếp nhận quyển trục bay qua, sau đó liền hướng tới lão giả ôm quyền nói: “Đa tạ lão tổ.”



”Ha ha, nha đầu, nếu ngươi có năng lực, liền giúp ta diệt Lưu Vân tông, nếu không đủ sức lực, liền không cần gặp người Lưu Vân tông gây chiến, Hạ gia không thể một lần nữa trải qua họa diệt môn, ta cũng không muốn hậu bối Hạ gia đi mạo hiểm như vậy, “ nói xong, lão giả trên mặt thản nhiên xuất hiện một chút ưu thương, lúc này, thân thể hắn cũng dần dần trở nên trong suốt, thanh âm đều có chút ẩn chút hiện, “phần tàn hồn này tồn tại cũng là vì thủ hộ mị ảnh tiên tung, lúc mị ảnh tiên tung tìm được chủ nhân, cũng là lúc ta phải rời đi, nha đầu, hảo hảo tu luyện, về sau trên con đường cường giả, nhất định sẽ có một người là ngươi.”



Nhìn lão giả bóng dáng ngày một trở nên trong suốt, Hạ Như Phong há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói được, nàng chỉ nắm chặt quyển trục trong tay, trong đáy lòng âm thầm thề: “Lão tổ, nguyện vọng của ngươi ta sẽ giúp ngươi thực hiện.”



Lão giả bóng dáng cuối cùng cũng biến mất, có lẽ là hắn cảm nhận được ý nghĩ của Hạ Như Phong, một khắc cuối cùng kia hắn hướng nàng vừa lòng cười...



”Trời rất nhanh sẽ sáng, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, khôi phục linh lực, sau đó chúng ta liền rời khỏi thế giới triệu hồi thư.”



Thời điểm Hạ Như Phong trầm tư, bên tai truyền đến thanh âm Bạch Thụy, nàng khoanh chân ngồi xuống, núi lửa hung hiểm dị thường, không biết còn có bao nhiêu nguy hiểm, nàng phải thừa dịp lúc này khôi phục tốt linh lực, bằng trạng thái tốt nhất rời đi.