Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 194 : Đứng nhất

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


"Ầm ầm ầm."



Linh khí thiên địa khổng lồ ở trên trời tụ lại, hình thành một lốc xoáy lớn, dẫn tới một tiếng vang thật to, mặt đất đều rung mạnh một cái.



Nặc Ni đứng từ xa nhìn cảnh khủng bố kia, ở dưới uy áp cường đại có một loại tâm lý phục tùng. Ngại không có mệnh lệnh của Hạ Như Phong, nên bọn họ cũng không dám tiến lên nhìn rốt cuộc là cái gì.



"Ha ha ha, Lão Tử... Cuối Cùng Lão Tử Cũng Đột Phá Đến Lục Giai, ha ha...” Miệng Kim long nói tiếng người, trên cơ thể to lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhịn không được hưng phấn ngửa đầu rống to một tiếng.



Là chủng tộc có trí tuệ, chúng nó có thể đột phá đến lục giai, đến một trình độ cao mới. Một khi trở thành Triệu Hồi Thú lục giai, bọn nó có thể nói tiếng người, đây chính là chỗ tốt của Thú có trí tuệ.



Linh Thú không có trí tuệ, bọn nó không thể tính là Linh Thú, nhiều lắm chỉ có thể nói là Dã Thú mà thôi.



Thành tựu của các dã thú cũng chỉ có thể đến ngũ giai cửu cấp cao nhất, vĩnh viễn không thể vượt qua rào cản cuối cùng kia.



"Câm miệng." Giọng nói ngây thơ chợt vang lên, Kim Long như là bị một bàn tay khổng lồ bóp họng, đang nói lại dừng lại, mắt màu vàng đầy tôn kính nhìn về phía Hỏa Long còn khổng lồ hơn mình kia.



Sau khi Vật Nhỏ thăng cấp đến lục giai, cơ thể lại to lên vài lần, cơ thể cao lớn có thể lấp đầy toàn bộ sân viện.



"Hừ." Trong mũi phả ra hai vòng sương khói, Vật Nhỏ khinh bỉ đảo cặp mắt trắng dã: "Ngươi vui vẻ cái gì? Đây đều là công lao của chủ nhân ta, nếu không phải có chủ nhân, ngươi cũng chỉ đang ở ngũ giai cửu cấp mà thôi."



Nhưng vào lúc này, ba khí tức cường đại ở xa đánh tới, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, im lặng gật đầu, sau đó đưa hai con rồng thu vào trong Triệu Hồi Thư.



Sau khi rồng biến mất, ba lão giả đã đi đến đứng trên trời trong viện.



Trong đó một vị lão giả lôi thôi lếch thếch, dáng người nhếch nhác, trên áo còn dính thuốc bột màu đen trắng. Một lão giả khác, áo bào trắng sạch sẽ, tóc trắng như tuyết, hay tay chắp sau lưng mà đứng, khuôn mặt vẫn lộ vẻ tươi cười cáo già.



Lão giả cuối cùng, áo bào xanh như biển, cử chỉ tao nhã, đứng ở trên không như giẫm trên mặt biển, trong loáng thoáng, dường như có thể nhìn thấy sóng biển sau lưng của ông.



"Ha ha, Thu Phong lão nhân, Phong Lạc lão nhân, sao hai lão gia hỏa các ngươi cũng đến đây?" Đôi mắt của An Đức Lâm híp lại thành khe hở, bộ dáng mỉm cười như hồ ly giảo hoạt.



"Hừ, lão gia hỏa ngươi cũng đến đây, sao chúng ta không thể tới chứ?" Thu Phong xem thường một cái, tức giận nói, sau đó chuyển ánh mắt nhìn những người trong viện, khuôn mặt của ông xẹt qua kinh ngạc: "Nha đầu kia, chuyện vừa rồi, là con làm ra hả?"



"Vâng." Biết khí thế cường đại kia không giấu được mọi người, nàng khẽ gật đầu, rồi thừa nhận lời nói của Thu Phong.



Huống chi, nàng vốn không định giấu diếm, chỉ khi Hạ gia có được một vị Linh Quân, mới có thể chân chính đứng ở trong hoàng thành không ngã, như vậy nàng cần gì phải giấu diếm?



"Ha ha." Phong Lạc cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt sau lưng Hạ Như Phong, dù là với tâm lý của ông, lúc này cũng không khỏi rung động.



Đột phá vừa rồi, chính là nam tử này? Thoạt nhìn hắn chỉ mới hai mươi tuổi, Linh Quân trẻ tuổi như thế, đây... Điều này sao có thể?



Mộ Dung Thanh Nguyệt hơi cười, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giọng nói dịu dàng dễ nghe từ từ truyền đến: "Như Phong, từ lúc ngươi bắt đầu cứu ta, ta đã quyết định đi theo ngươi. Bây giờ ngươi lại làm cho ta đạt đến cấp bậc Linh Quân, cho nên về sau, ta sẽ là quản gia của Hạ gia ngươi, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi."



Sửng sốt một chút, Hạ Như Phong nhìn khuôn mặt đẹp như trích tiên của Mộ Dung Thanh Nguyệt, sau khi nhìn thấy kiên định trong mắt của hắn, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy, ta sẽ thu người quản gia này."



Hạ Như Phong biết, Mộ Dung Thanh Nguyệt làm quyết định như thế là còn vì Vật Nhỏ nhiều hơn.



Nhưng mà hắn lại ở trước mặt ba lão giả này tuyên bố, Mộ Dung Thanh Nguyệt hắn thuộc về Hạ gia, thuộc về Hạ Như Phong. Điều này với nàng mà nói là có chỗ tốt rất lớn, sao có thể cự tuyệt chứ?


"Giết ngươi?" Hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia lộ một tia tàn nhẫn: "Giết ngươi rất dễ dàng, có đôi khi, sự sống sẽ càng thống khổ hơn cái chết."



Bàn tay không chút lưu tình đánh về phía kinh mạch toàn thân của nàng, một chiêu như thế, nhất định Nam Cung Ngạo Tuyết sẽ trở thành một phế nhân, vĩnh viễn không thể trở mình.



"Ầm."



"Bịch bịch."



Sau đó, đánh mạnh về phía cổ tay và cổ chân nàng, tiếng xương cốt đứt gãy, làm cho mọi người đều run rẩy không dứt, nhưng không có một ai dám đi ngăn cản.



Cho dù là trọng tài cũng không xen vào.



Đương nhiên, không phải bọn họ sợ Dạ Thiên Tà, mà là Phượng Hoàng lệnh trong tay của Hạ Như Phong, bọn họ cũng không muốn vì một đệ tử nhỏ nhặt, mà đi đắc tội với đệ tử của thập đại trưởng lão.



Vì... Vì sao... 



Dĩ nhiên Nam Cung Ngạo Tuyết không thể lên tiếng, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt của nam tử tuyệt mỹ đến vô cùng.



Nàng không hiểu, vì sao hắn lại đối xử với nàng như thế?



Cho dù không thích nàng, cũng không nên quá mức như thế chứ?



Kinh mạch đều đứt đoạn, tay chân tàn phế, cả đời này nàng không khác gì phế vật nữa rồi.



Rốt cuộc nàng đã phạm sai cái gì, vì sao hắn lại tàn nhẫn như thế? Là bởi vì, nàng mắng nữ nhân đó một câu sao?



Một câu, lại dùng cả đời để xin lỗi, đây. . . . . Có phải quá mức hay không? 



Nam Cung Ngạo Tuyết không biết, mỗi người đều có nghịch lân của mình.



Ví dụ như Hạ gia, đám người Cốc Mị Nhi, đó chính là nghịch lân của Hạ Như Phong, vì Cốc Mị Nhi, nàng không tiếc đối đầu với Cốc gia, không tiếc đắc tội Tần vương, nhưng ở lúc Tần Tuyết nói ra thân phận của mình, nàng chỉ nói một câu, vậy thì thế nào?



Đúng vậy! Vậy thì thế nào?



Ngươi là phu nhân của gia chủ Cốc gia, ngươi là nữ nhi của Tần vương, vậy thì thế nào?



Bắt nạt bằng hữu của nàng, nàng sẽ không quản ngươi là ai, có thân phận gì, đều đánh không bỏ sót. Nếu không phải Cốc Mị Nhi muốn tự mình báo thù, khi đó, nàng sẽ giết những người đó.



Dạ Thiên Tà cũng có nghịch lân thuộc về mình.



Có lẽ là lúc đầu hắn vì một số lý do, nên mới đi tiếp cận nàng, nhưng sau này, hắn bị trọng tình trọng nghĩa, hào hoa phong nhã, bình tĩnh lạnh nhạt của thiếu nữ chân chính hấp dẫn, xem nàng như bằng hữu của mình.



Với tính cách của Dạ Thiên Tà, hắn rất ít đi để ý một người, nếu mà để ý, thì chính là một đời một kiếp.



Có người chửi mắng Hạ Như Phong, sao hắn có thể chịu được?



Tất nhiên, Nam Cung Ngạo Tuyết đã trở thành một bi kịch...