Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1964 : Như Phong xảy ra chuyện 4

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


"Không tệ... Ta vẫn đuổi kịp được." Trên mặt của nam tử nở nụ cười yếu ớt, cơ thể lung lay mấy cái, cuối cùng rơi vào trong một vòng tay ấm áp.



Hai tay của Hạ Như Phong run rẩy, đỡ được cơ thể đang lảo đảo của hắn, nói: "Cổ huynh, ngươi đang làm gì vậy, chúng ta chỉ qua lại vài lần thôi, vì sao ngươi phải chắn một kiếm cho ta? Kiếm của hắn có thể làm ta bị thương, nhưng lại không giết được ta." 



"Cho dù là ngươi bị thương, cũng... không thể được." Giọng nói của Cổ Phi lộ ra suy yếu: "Như Phong, chúng ta... là bằng hữu, cho nên ta không thể thấy... Ngươi bị thương, còn có thể... Thờ ơ, ta... Thật sự không thể làm được..."



Nói đến lời cuối cùng, Cổ Phi vô lực nhắm hai mắt lại, hai tay từ từ rơi xuống đất...



"Cổ huynh." Trong lòng Hạ Như Phong cả kinh, lập tức nhẹ giọng nói: "Có ta ở đây, ngươi sẽ không gặp chuyện không may, không có đồng ý của ta, dù là thượng đế, cũng không thể lấy tính mạng của ngươi đi."



Dứt lời, hai tay nàng duỗi ra, một bình sứ xuất hiện ở trong tay, mở bình ra, từ trong bình tỏa ra hương vị nồng nặc, dường như nàng không để tâm đến những đan dược này, nhét vào trong miệng của Cổ Phi.



"Biểu muội..."



"Tiểu Như Phong, xảy ra chuyện gì vậy?"



Ở xa, có lẽ là Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi nghe được tin đồn, nên chạy tới đây. Nhìn thấy các nàng xuất hiện, Hạ Như Phong giao Cổ Phi đang hồi phục cho hai người, nói: "Hai người chăm sóc cho hắn."



Chậm rãi xoay người, sát ý nồng đậm từ trong mắt nàng bắn ra.



"Ngươi đáng chết!" Giọng nói lạnh thấu xương, rõ ràng không có gió lại làm cho người khác cảm thấy một làn gió lạnh thổi vào trong lòng.



Khánh Tùng si tình, có lẽ làm cho rất nhiều người cảm động, nhưng mà, đây cũng chỉ là người khác nhìn.



Người đứng ở vị trí khác sẽ có ý nghĩ khác nhau, nếu đổi lại là Hạ Như Phong ở chỗ này, mặc kệ Khánh Tùng si tình với Thượng Quan Tình làm cho người ta cảm động thế nào, hắn đều đáng chết.



"Hừ, chỉ bằng ngươi?" Giọng nói lộ ra đầy khinh thường, kiếm nhanh như gió, bởi vì tốc độ đạt đến mức tận cùng, ở trong không khí xẹt qua, lại ma sát ra một tia lửa.



Đối mặt với thanh kiếm nhanh như một cơn gió, Hạ Như Phong vẫn không né tránh.



Khóe miệng của Khánh Tùng cong lên một nụ cười, như có thể đoán trước được, thiếu nữ này ngã xuống sẽ thê thảm như thế nào.



"Tiểu Như Phong..."



"Biểu muội..."



Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt đồng thời kinh sợ kêu lên, đồng thời, phía sau truyền đến một tiếng quát trong trẻo: "Ngươi dừng tay cho bản công chúa, nếu không, bản công chúa sẽ cho ngươi hối hận."



Tiểu công chúa nhìn thấy Khánh Tùng chưa thu công kích lại, nàng không khỏi gấp đến đỏ mắt.




"Nhưng mà, rõ ràng là Khánh Tùng động sát thủ trước." Trên trán của Lam Lâm ứa ra mồ hôi lạnh, nàng biết, Hạ Như Phong là đệ tử của viện trưởng, chắc chắn không thể xảy ra chuyện, bằng không học viện sẽ sinh ra một trận rung chuyển rất lớn.



Ít nhất, lục trưởng lão là không thể sống được.



"Đệ tử của lão phu muốn giết nàng, đã nói lên nàng đáng chết, đệ tử của lão phu tôn quý làm sao? Há lại có thể so sánh với nàng? Nếu Khánh Tùng muốn nàng chết, nàng nên đứng chết cho tốt, ai cho phép nàng phản kháng?"



Thật sự là... Nói ngang ngược, trog nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lão giả áo bào xám.



"Yên tâm, lão phu sẽ không trực tiếp giết nàng, lão phu sẽ dựa theo quy định của học viện xử lý nàng, để cho nàng đi tầng cao trong Huyết Linh Giới chịu phạt." Lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Phong đang hôn mê, miệng ông bất giác nở nụ cười tàn nhẫn.



Tầng cao Huyết Linh Giới? Đây đúng là chỉ có một mình viện trưởng mới có thể ra vào chỗ đó, ngay cả đoàn thập đại trưởng lão kia đi vào cũng không thể bình yên vô sự ra ngoài, để cho Hạ Như Phong đi chỗ đó, thì có khác gì giết chết nàng?



"Lục trưởng lão, ngươi không thể làm như thế, nếu ngươi tổn thương nàng, viện..."



"Câm miệng." Lục trưởng lão không kiên nhẫn đánh ra một quyền, đánh vào lồng ngực của Lam Lâm, Lam Lâm lập tức bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu.



"Nhanh... Nhanh đến công hội luyện dược, tìm... Tìm viện..."



Cố gắng chống đỡ sức lực cuối cùng, Lam Lâm nhìn về phía mấy người Cốc Mị Nhi, yếu ớt nói.



Chỉ là còn chưa nói nói xong, nàng đã hôn mê.



Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt nhìn nhau, các nàng biết, với năng lực của mình thì không thể làm cái gì, nếu hai người cố gắng hợp lại một phen, nói không chừng còn có một đường sống.



"Nguyệt Nhi, ngươi trở về tìm đám người Mộ Dung Thanh Nguyệt, ta đi công hội luyện dược."



Dứt lời, Cốc Mị Nhi nhìn Hạ Như Phong hôn mê, cắn chặt răng, xoay người chạy về phía cửa học viện.



Hạ Ngân Nguyệt hơi sửng sốt, gật đầu, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi đây.



Lạc Tình gắt gao nắm chặt quyền, nàng nhớ gần đây phụ hoàng sủng ái mình, trong lòng chợt hạ quyết tâm.



Nàng muốn cứu nàng ấy, cho dù phải dùng thân phận địa vị của mình để trao đổi, thì cũng không sao cả... Có lẽ, phụ hoàng có năng lực cứu nàng ấy ra ngoài...



Nghĩ đến đây, nàng cũng rất nhanh chạy về phía hai người vừa biến mất...