Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 11002 : Chiến đội nghịch thiên 2

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Chỉ khi con người gặp đả kích quá lớn, trong mắt mới xuất hiện cảm xúc như thế.



"Về sau, một trăm người các ngươi sẽ thành lập một thế lực đầu tiên của Hạ Như Phong ta, cũng trực tiếp thuộc về thế lực của ta, từ nay về sau, các ngươi tên là ---Chiến Đội Nghịch Thiên."



Những người đó là do Mộ Dung Thanh Nguyệt tỉ mỉ chọn lựa, mới từ rất nhiều người chọn ra.



Khác với những người còn lại, những người khác thuộc về Hạ gia, là nàng vì Hạ gia mà tuyển chọn. Nhưng những người này, lại thuộc về một người, đó là nàng —— Hạ Như Phong.



Cũng như trở thành một thế lực đầu tiên của nàng ở dị thế.  



"Mà mục đích của chúng ta đó là, nghịch thiên mà đi." Hai mắt của Hạ Như Phong lạnh lùng, lướt qua một trăm người, giọng nói thản nhiên, lại lộ ra vô cùng khí phách: "Thiên thì thế nào? Thần thì thế nào? Nếu trời không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thiên! Nếu thần không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thần! Cho dù là đối nghịch với thần phật trên trời, cũng không vứt bỏ mục đích của mình."



Nếu trời không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thiên...



Nếu thần không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thần...



Lời nói khí phách hiên ngang của thiếu nữ, đánh thật mạnh vào trong lòng mỗi người, lại làm cho lòng bọn họ cũng dâng lên khát vọng lớn.



Đúng vậy, nếu trời bất công với chúng ta, thì chúng ta sẽ nghịch thiên mà đi.



Nếu thần, ngươi xem chúng ta là con kiến, vứt bỏ chúng ta, như vậy chúng ta sẽ nghịch thần, cho dù đối nghịch với trời và thần, vậy thì thế nào? Chúng ta cũng không thể vứt bỏ mục đích của mình.



"Thiên hạ rộng lớn, con đường mạnh nhất là giết chóc, nếu ai ngăn cản, không cần phải khách khí, trực tiếp giết hết, để cho người khác tôn kính không bằng làm cho bọn họ kính sợ, chỉ có máu tanh mới là con đường vô cùng quan trọng để bước đi, cho nên, ta ban đường cho các ngươi, chỉ có hai chữ, đó chính là —— sát phạt."



Lúc thiếu nữ tuyệt mỹ đang nói đến đây, vẻ mặt bình tĩnh như thường, thật giống như người nói ra lời tàn nhẫn như thế không phải là nàng.



Nhưng mà, một trăm nam nhân bên dưới đều ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động nghe lời nói của thiếu nữ.



"Cho nên, con đường này nhất định tràn ngập máu tanh, cũng nhất định khó khăn chồng chất, trong các ngươi, có ai muốn rời khỏi đây không? Nếu tình nguyện rời khỏi đây, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chỉ hy vọng, tương lai các ngươi không phải hối hận..."
"Con..." Vẻ mặt già nua của Thu Phong trầm xống, vươn nắm đấm vừa định gõ đầu của nàng, nghĩ lại không cam lòng, đành phải ngượng ngùng buông xuống: "Tiểu gia hỏa này, không phải con muốn ta tức chết chứ?"



Sau đó, dường như Thu Phong nhớ lại cái gì đó, lại vỗ đầu, nói: "Đúng rồi, nha đầu kia, hỗn đản Lục Nhất kia ta giữ lại cho con, muốn đánh muốn giết thì tùy ý con."



"Lục Nhất?" Hạ Như Phong không biết tên của lục trưởng lão, vì vậy không hiểu nhíu mày.



"Chính là lục trưởng lão." Lúc nói đến ba chữ cuối cùng, Thu Phong nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm đối phương thành mảnh nhỏ.



"Lục trưởng lão sao?" Khóe miệng nở nụ cười lạnh, lạnh lẽo trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe lập tức biến mất: "Cũng nên tính sổ với ông ta rồi, như vậy sư phụ hãy dẫn con đi gặp lục trưởng lão kia!"



Từ ngày đó đến nay, cuộc sống của lục trưởng lão vẫn ở trong nước sôi lửa bỏng.



Hai tháng nay, tất cả thế lực không tìm thấy tin tức của Hạ Như Phong, nên đã phát tiết lửa giận lên người của lục trưởng lão, loại cuộc sống này, ngay cả súc sinh cũng không bằng.



Rất nhiều lần, ông đều muốn tự sát để chấm dứt ngày thống khổ này, nhưng mà ông sợ chết như vậy, sao cam lòng tự kết liễu tính mạng của mình?



Vì thế, đành phải tiếp tục sống trong cơn ác mộng này...



Nằm sấp trong song sắt, lục trưởng lão cực kỳ hâm mộ nhìn chim bay trên trời, nhưng lúc này ông đã mất đi tự do, linh lực lại bị phong ấn, muốn rời đi quả thật so với lên trời còn khó hơn.



"Haiz." Khẽ thở dài, vẻ mặt của lục trưởng lão tang thương ngồi ở trên chiếu, lúc này, trên mặt ông đầy hối hận, nếu... Nếu có thể làm lại một lần nữa, ông cam đoan, sẽ không đi trêu chọc thiếu nữ kia nữa.



"Lạch cạch."



Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, ông vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nằm bò trước song sắt, ánh mắt chờ mong nhìn ngoài cửa.



Loại ánh mắt này, thật giống như trong đêm khuya, thê tử đứng ở cửa chờ trượng phu trở về...