Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1103 : Háo hức về nhà 1

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Dưới đêm trăng, lửa trại gần tàn.



Cao cao trên đỉnh núi, thiếu nữ đứng thẳng đón gió đêm, hồng bào tung bay trong gió, tay cầm trường côn, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, hai tròng mắt đen u ám, đầu nhìn về phía sơn trại cách đó không xa.



Năm vạn binh lính ở bên ngoài của Tần vương đã bị nàng tiêu diệt, mọi người đều cho rằng Tần vương không còn gì nữa, ai ngờ, tất cả những điều đó đều do hắn cố ý làm cho người đời xem?



Trải qua mấy ngày điều tra, nàng mới phát hiện sơn trại ở nơi này.



Trong đội ngũ có mười vạn tinh anh, mười Linh vương, hơn nữa có Lưu Vân Tông toàn lực hỗ trợ, nếu như không có sự tồn tại của Phong Lạc trưởng lão, nói không chừng đợi thêm một thời gian nữa thì hắn đã có thể khởi binh tạo phản.



Tuy rằng số lượng mười vạn cũng không nhiều lắm, nhưng có thể lấy một địch trăm, quân đội bình thường làm sao có thể là đối thủ của đội ngũ tinh anh này?



Huống chi, lúc trước còn bị nàng tiêu diệt năm vạn binh lính cùng mười người Linh vương.



Nếu không có cường giả Linh quân xuất thủ thì Lâm Phong quốc sớm muộn gì cũng phải đổi chủ.



Có thể thấy được Tần vương này ẩn núp thật sâu.



Phía trước, đống lửa trại được ánh trăng trắng ngà chiếu xuống tạo thành một mảnh ánh sáng thuần khiết.



Mặt Hạ Như Phong không chút thay đổi, được ánh trăng từ trên cao chiếu rọi tinh tế như ngọc, cảm giác thời khắc đã đến, nàng mới đưa tay ngọc lên, lạnh lùng nói: "Giết hết toàn bộ cho ta."



Phía sau, một trăm bóng đen ẩn giấu trong bóng đêm, sau khi nghe xong lời nói của thiếu nữ thì đồng thời cùng cất bước, không nói một lời xông về phía sơn trại.



Gió đêm nổi lên, thiếu nữ một đầu tóc đen quấn quanh trong gió, tóc đen phất qua gò má, mang đến xúc cảm mềm mại.



Tay phải của nàng đặt ở sau lưng, ngẩng đầu, nhìn một trăm nam nhân đang chạy ở phía xa, tay trái chỉ vào một điểm trong khoảng không, trong chốc lát, một quyển triệu hồi thư toàn thân tỏa ra ánh sáng màu bạc, xuất hiện tại chổ giao nhau giữa đầu ngón tay cùng không khí.



"Vật Nhỏ, ngươi đi luyện tập đi!"




Thiếu nữ có dung mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, trường côn màu đỏ trong tay phát ra ánh sáng diễm lệ, kết hợp cùng lửa đỏ của Hỏa Long nổi bật cả một bầu trời.



Nàng giống như một nữ thần giáng xuống, tuyệt thế cao ngạo, coi rẻ chúng sinh, ngay lúc này, bất luận là địch nhân hay là phe ta, tất cả đều sinh ra thật lòng sùng bái.



"Lựa chọn, là sống hoặc là chết?" Vẻ mặt thiếu nữ không chút thay đổi, giọng điệu lạnh nhạt nói, "Nếu muốn sống, nhất định phải thần phục, nếu như bằng  không, trực tiếp giết chết."



Quân địch đưa mắt nhìn nhau, bọn họ là binh lính của Tần vương, làm sao có thể phục tùng được?



"Tốt, tốt lắm." Hạ Như Phong làm sao không biết suy nghĩ ở trong lòng bọn họ, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, tươi cười mang theo xơ xác tiêu điều, "Đây là cơ hội sống sót duy nhất ta cho các ngươi, các ngươi đã không biết quý trọng, như vậy....Thành viên trong chiến đội Nghịch thiên nghe lệnh, giết tất cả những người không phục cho ta, một tên cũng không để lại."



Giọng nói khí phách lạnh như băng của thiếu nữ chậm rãi truyền qua mọi ngõ ngách trong sơn trại, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người từ bàn chân truyền tới tim, thân thể đều bắt đầu phát run.



Mặc dù so sánh về quân số thì bên họ đông hơn, nhưng những nam nhân hung mãnh này, đều giống như là dã thú, đấu pháp giống như không muốn sống như vậy? Làm sao bọn họ đánh thắng được chứ?



* Hung mãnh: hung dữ và mạnh mẽ (Khí thế, lực lượng)



Hơn nữa, đối phương còn có rất nhiều đan dược, vừa bị đánh trọng thương, lấy một viên đan dược ăn vào thì miệng vết thương sẽ bắt đầu đóng vảy. Trừ phi là một chiêu giết chết, bằng không, để cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi là đã có thể làm cho vết thương nặng khôi phục lại.



Một chiêu giết chết? Thực lực hai bên không chênh lệch lắm, làm sao có thể một chiêu giết chết được chứ?



Chuyện này căn bản là không có cách nào đánh lại! Quả thực chính là muốn khi dễ người thôi.



Trong nháy mắt mọi người trong sơn trại này đều cảm thấy nản lòng thoái chí, chẳng lẽ hôm nay, mạng của bọn họ phải để lại tại nơi này sao?



Nhưng mà, bọn họ còn có tiền đồ tốt đẹp phía trước sao cam lòng cứ như vậy mà ngã xuống...



Ánh mắt nhìn về phía kẻ địch đang đánh tới, ngay lúc này, bọn họ lại có một cảm giác không cách gì địch nổi.