Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 115 : Hạ Thiên kinh ngạc
Ngày đăng: 19:13 19/04/20
Edit: Đinh Lam
”A, Như Phong biểu muội...”
Sắc trời đang là buổi trưa nắng gắt, những tia nóng bao phủ toàn bộ mặt đất, hơi nóng bốc lên khiến người đi đường phải hít thở không thông, Như Phong vừa trở lại Hạ gia, liền nghe được một đạo âm thanh yếu ớt của nữ tử vang lên từ trong một con đường nhỏ. Lông mày khẽ nhíu, cước bộ dừng lại, đảo mắt nhìn về phía nữ tử vừa mới gọi nàng, trong nháy mắt thông tin về nữ tử ùa về trong đầu nàng.
Nàng tên là Hạ Ngân Nguyệt, là cháu gái của Đại trưởng lão, thân phận chi thứ trong Hạ gia, thiên phú không tồi, trước đó không lâu đã đột phá lên bát cấp linh sĩ đỉnh cao, nếu không phải cùng Vân gia tham dự cuộc tỉ thí, nàng đã có thể cùng Vân Lan quyết đấu một trận.
”Nguyệt Nhi biểu tỷ, có việc gì thế?” Hạ Như Phong cất giọng nhàn nhạt, khóe môi khẽ nở nụ cười, đối với Hạ Ngân Nguyệt nàng không thích, cũng không ghét, bởi vì năm năm trước đó, khi nàng vừa tới Hạ gia, Hạ Ngân Nguyệt là một trong số ít những người đối đãi với nàng khá tốt, vì vậy khi gặp nàng, nàng mới gọi lên hai tiếng biểu tỷ.
Hạ Ngân Nguyệt ôn nhu nở ra một nụ cười xinh đẹp, nhỏ nhẹ cất giọng: “Ừ, là gia chủ có dặn rằng nếu ai trông thấy Như Phong biểu muội thì nhắn với biểu muội là gia chủ đang muốn gặp muội.”
”A, ta lập tức đi liền“. Hạ Như Phong sờ lên mũi, chân bước vào cửa đại môn lại đột nhiên dừng lại, thân hình nhỏ nhắn quay người nhìn về phía Ngân Nguyệt, giọng điệu nhàn nhạt như hỏi thăm một chuyện rất bình thường: “Nguyệt Nhi biểu tỷ, tu vi đạt tới cửu cấp linh sĩ rồi a!”
”A?” Khuôn mặt Hạ Ngân Nguyệt hiện lên kinh ngạc, nàng vừa mới đột phá cách đây vài ngày mà thôi, ngoại trừ nói với gia gia, nàng đều không nói thêm với bất kì ai, sao nàng lại có thể biết được? Tuy rằng trong lòng còn đang rất băn khoăn, nhưng Hạ Ngân Nguyệt vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy a, may mắn mà thôi, so với Như Phong biểu muội thật còn kém xa, có khi muội bằng tuổi ta đoán chừng đã sớm đột phá lên Linh Sư rồi đó chứ, lúc trước ta có nghe gia gia nói qua, tu vi của biểu muội lại rớt xuống? Biểu muội ngàn lần đừng đau buồn, tu vi nhất định sẽ trở lại thôi.”
”Ừ, ta hiểu” Cười nhạt một tiếng, Hạ Như Phong không nói thêm gì, tiêu sái bước thẳng vào Hạ gia.
Trong đại sảnh, ánh mặt trời phủ kín khắp nơi, Hạ gia, đại đa số những người đều vừa ngồi vừa nói chuyện, Hạ Thiên an tĩnh đứng bên cạnh Hạ Lâm Lạc, bọn hắn hình như lại đang tranh luận cái gì, từng mặt đỏ đến mang tai, sắc mặt Hạ Lâm Lạc nhìn thật không tốt, nhưng mà, khi trông thấy thiếu nữ đang đứng bên cánh cửa, thần sắc dần dần khôi phục lại.
”Phanh.”
Một nắm đấm trùng trùng điệp điệp đập vào trên đỉnh đầu của Hạ Thiên, Hạ Thiên bị đau hừ nhẹ một tiếng, ôm cái đầu, ủy khuất cong lên cặp môi đỏ mọng, ánh mắt có chút mùi vị ai oán: “Là ngươi muốn cởi quần áo của ta, chẳng lẽ ta nói sai cái gì sai sao?”
”Ngu ngốc, ta có nói là cởi toàn bộ đâu, ngươi đang nghĩ đến cái gì thế hả?” Khóe miệng Hạ Như Phong kéo lên một nụ cười trào phúng: “Huống chi, chúng ta là biểu huynh muội.”
Mặc dù cái thế giới này không có quy định họ hàng không được lấy nhau, nhưng dù sao nàng vẫn là một người Hoa, quan niệm của một người Hoa thật khó mà cải biến.
”Ai bảo ngươi không chịu nói rõ ràng“. Hạ Thiên nhỏ giọng oán trách một câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt được một ánh mắt dày đặt tư vị cảnh cáo của Hạ Như Phong, hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại, trông thấy Như Phong vẫn đang chăm chú nhìn mình, đành ủy ủy khuất khuất cởi quần áo.
Trong lúc này, ánh mắt của Hạ Như Phong không hề di chuyển sang chỗ khác, Hạ Thiên bị Hạ Như Phong nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, trên mặt không khỏi hiện lên một tầng đỏ ửng, nhưng mà Hạ Như Phong không có chút tự giác, vẫn như cũ nhìn hắn cởi quần áo. Hắn vừa cởi xong, Hạ Như Phong liền di chuyển ra sau lưng hắn, khí nóng phả vào trong tai hắn: “Ngồi xuống, buông lỏng, cái gì cũng không được làm, phải tập trung, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Hạ Thiên không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn rất tin tưởng nàng, ngồi trên mặt đất, đột nhiên, một cỗ lực lượng tinh khiết dũng mãnh lao vào trong cơ thể, hắn lập tức cảm thấy một thân ngứa ngày, những vết bẩn màu đen bắt đầu bài tiết ra, mùi vị tanh tưởi.
”Tẩy xương phạt tủy?” Toàn thân Hạ Thiên run lên, ánh mắt nhất thời dần dần trở nên buông lỏng, hắn chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa xem heo chạy, loại tình huống này không phải là ở trong sách cổ của gia tộc đã từng ghi chép lại sao, khi đạt đến cấp bậc Linh Tướng sẽ gặp đãi ngộ chính là tẩy xương phạt tủy?
Đãi ngộ của cấp bậc Linh Tướng, nàng có thể thi triển được... Nàng, nàng có phải là người nữa không vậy?