Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 120 : Dạ Thiên Tà xuất hiện

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Dưới chân núi tuyết, thiếu nữ nhắm mắt ngồi khoanh chân, một đầu tóc đen mềm mại ở trong gió tuyết dây dưa, hồng y trên nền tuyết trắng vô cùng nổi bật. Thân thể thiếu nữ không hề nhúc nhích, để mặc cho linh khí thiên địa chung quanh chậm rãi chảy vào trong cơ thể.



“Cuối cùng cũng đến bát cấp đỉnh phong, nói vậy không lâu nữa là có thể đột phá đến Cửu cấp, chỉ tiếc tỷ thí sắp bắt đầu, không còn đủ thời gian tu luyện.”



Thiếu nữ chậm rãi mở hai tròng mắt, đó là một đôi mắt như thế nào? Vì còn trẻ nên có hồn nhiên sáng ngời, tuy nhiên lại có lạnh nhạt không phù hợp với lứa tuổi, giống như cái gì cũng không cần, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện, vật nàng để ý có rất nhiều, thật là một sự kết hợp mâu thuẫn.



Nhẹ nhàng thở dài, thiếu nữ mở hai tay, nhìn lòng bàn tay của chính mình, khẽ nắm lại.



Hôm nay, dĩ nhiên là ngày tỷ thí. Một tháng, nàng tu luyện từ ngũ cấp linh sĩ đến bát cấp linh sĩ đỉnh phong, nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ bị dọa chết. Nhưng nàng biết nguyên nhân là nhờ linh khí trong Nghịch Thiên quyết và viễn cổ Triệu Hồi Thư vượt xa các nơi khác, vì vậy mới đạt tới Bát cấp Linh sĩ đỉnh phong, tuy nhiên vẫn không thế nào vừa lòng.



Chỉ là nàng biết, khi tu luyện cần chú ý nhất là tâm bình khí hòa, chớ tham lam, cho nên tâm trạng chỉ là hơi hơi thất vọng, cũng không mạnh mẽ đột phá đến Cửu cấp Linh sĩ.



“Vật Nhỏ, ta thật sự hâm mộ ngươi đấy! Chín ngày lên một cấp, thể chất của triệu hồi thú thật tốt, thật sự là làm cho người ta hâm mộ!” Hạ Như Phong xách đuôi Vật Nhỏ lên, độc ác nhéo nhéo thân thể mềm mại, có chút hương vị ghen tị quanh quẩn.



Vật Nhỏ bị tra tấn đến cả người khó chịu, ngẩng lên hai mắt to đẫm lệ, đáng thương nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.



Hạ Như Phong nhéo thêm vài cái mới thỏa mãn thả nó xuống dưới, rời khỏi thế giới Triệu Hồi Thư, vừa ra tới bên ngoài, Hỏa Nhi lập tức tiến lại gần, thở dài liếm liếm bàn tay nàng, ánh mắt nhìn dưới đất tràn đầy thú tinh và dược liệu.



Vật Nhỏ tấn chức đến Nhị cấp, thú tinh cấp thấp không có nhiểu tác dụng đối với nó, còn ở trong thế giới Triệu Hồi Thư, cho dù có chứa được dược liệu cũng không thể so sánh với bên ngoài, vì số lượng chỉ đủ luyện mấy viên đan dược. Thậm chí là thuốc gần đạt tam giai, Bạch Thụy chỉ luyện vài lần đã dùng hết một nửa dược liệu, cho nên Hạ Như Phong mới sai Hỏa Nhi đi tìm thú tinh và dược liệu về cho nàng.



Núi lửa không hổ là vùng đất trù phú để thiên nhiên sản xuất dược liệu, mấy ngày ngắn ngủi, dược liệu tìm được đã chất đầy, Hạ Như Phong không hề khách khí, thu tất cả vào trong Linh giới.




Nam tử cười ôn hòa, giống như kẻ giết người không chớp mắt vừa rồi không phải hắn.



“Nhớ kỹ tên của ta, Dạ Thiên Tà, ta nghĩ, chúng ta còn có thể gặp lại.” Một câu cuối cùng của nam tử đầy ý tứ, khiến cho Hạ Như Phong không hiểu nhíu nhíu mày. Thời điểm nàng muốn hỏi lại, phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân.



Nghe được tiếng bước chân, Dạ Thiên Tà thở dài, thu hồi lưỡi hái, ngón tay bắn ra, đầu ngón tay xuất hiện một đám lửa màu đen, phân tán đến từng thi thể trên mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, tất cả thi thể đều hóa thành khói bụi biến mất không còn dấu vết, ngay cả máu tươi trên mặt đất cũng bị thiêu đốt hết.



Nếu không phải Dạ Thiên Tà vẫn còn trước mặt Hạ Như Phong, nàng đã cho rằng vừa rồi tất cả chỉ là giấc mộng.



“Thiếu gia, sao ngươi chạy đến đây? Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng xuất phát.” Người đến là một lão giả đầy kiêu ngạo, trong miệng hắn gọi Dạ Thiên Tà là thiếu gia, giọng điệu lại không có nửa điểm cung kính, trên mặt còn mơ hồ mang theo tia khinh thường.



Dạ Thiên Tà đưa lưng về phía lão giả, vụng trộm nháy mắt với Hạ Như Phong, sau đó xoay người, đối mặt với lão giả, nhẹ gật đầu: “Mặc lão, chúng ta đi thôi!”



Tuy rằng Dạ Thiên Tà không nói rõ, Hạ Như Phong lại có thể hiểu hắn muốn nàng giữ bí mật giúp hắn. Hạ Như Phong không biết vì sao hắn muốn giấu diếm thực lực, cuối cùng vẫn hơi cười, xem như đáp ứng thỉnh cầu ấy.



“Nam nhân này không chỉ tà mị, còn rất phúc hắc a! Giết Đại Linh sĩ trong chớp mắt, thực lực như vậy thật sự là cường hãn. Nhưng biểu hiện của lão giả này rõ ràng là không biết chuyện gì, nếu không cũng sẽ không khinh thường như thế. Nếu thực lực của hắn bộc lộ, không biết lão gia hỏa kia phấn khích cỡ nào.”



Tuy rằng không biết vì sao Dạ Thiên Tà ra tay cứu giúp, nhưng mình chính là Linh sĩ, hắn có thể có ý đồ gì? Cho nên, tạm thời nàng tin tưởng hắn…



“Hy vọng ngươi thật sự không có mục đích gì.”