Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 13 : Mị ảnh thiên tung

Ngày đăng: 19:12 19/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Tàng thư các dù trang hoàng không tệ lại lộ ra hơi thở trang trọng cùng nghiêm túc.



Hạ Như Phong không ngờ Hạ Lâm Lạc lại mang mình tới nơi này. Tàng thư các trừ bỏ gia chủ các thế hệ, những người khác không có tư cách tới đây cho nên nàng mất chút thời gian ngây người mới khôi phục được. Nàng biết Hạ Lâm Lạc đưa nàng tới nơi này là có nguyên do.



Chỉ là ngay lúc đó có một cỗ hơi thở cường đại tập trung về phía nàng, khiến nàng không có cách nào nhúc nhích, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi, chỉ có thể dùng tia ý chí còn sót lại để chống đỡ. Tới khi nàng sắp kiên trì không được, cỗ hơi thở kia liền biến mất.



”Không tệ, không tệ.” Theo hai tiếng tán thưởng, một lão giả như âm hồn xuất hiện trước mặt Hạ Như Phong, tay vuốt ve bộ râu trắng, trong mắt mang theo thưởng thức. “Rất ít linh sư có thể ở dưới uy áp của ta đứng thẳng. Nha đầu, lực ý chí của ngươi không tệ.”



Hạ Lâm Lạc tựa hồ lần đầu tiên thấy lão giả khích lệ người khác, hơi sửng sốt rồi ôm quyền cung kính: “Hạ lão, nàng là ngoại tôn nữ của ta, lần này đến là vì vật đó.”



”Nga?” Lão giả hạ mi, trong mắt hiện lên tia sáng kinh ngạc, thâm trầm đánh giá Hạ Như Phong. Thời điểm Hạ Như Phong bị nhìn tới cả người khó chịu, Hạ lão thu hồi tầm mắt chuyển sang Hạ Lâm Lạc, nói: “Ngươi là gia chủ, ta sẽ không xen vào quyết định của ngươi, nếu sẽ không hối hận liền đi lấy vật đó đi.”



Hạ Lâm Lạc như trước cúi đầu, giọng điệu vẫn cung kính nhưng mang theo kiên quyết lựa chọn: “Vâng, quyết không hối hận.”



Nghe vậy, Hạ lão biết có nói thêm cũng vô dụng bèn nhìn về phía Hạ Như Phong, thanh âm thản nhiên bay thẳng vào tai nàng: “Nha đầu, nói cho ta, ngươi có thể dẫn dắt Hạ gia ngày một cường đại hơn sao?”
”Lưu Vân tông...” Thời điểm nói đến ba chữ này, Hạ Lâm Lạc nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng sự tình trôi qua đã nghìn năm, cũng không phải ở thời của mình phát sinh, ông dù sao cũng là người Hạ gia. Tông phái từng giết hại Hạ gia, ông làm sao có hảo cảm?



”Lưu Vân tông sao? Ta đã nhớ.” Hạ Như Phong thở dài, so sánh với Hạ Lâm Lạc đang phẫn hận, nàng bình thản hơn rất nhiều. Táng thân trong tay Lưu Vân tông là người Hạ gia nghìn năm trước, không phải trước mặt nàng phát sinh nên cũng không có cảm giác gì.



”Tu tập mị ảnh thiên tung cũng không có dễ dàng như vậy, bên trong còn có khảo nghiệm lão tổ hạ xuống. Ly Nhi là người có thiên phú nhất Hạ gia nghìn năm qua, đáng tiếc cũng không có cách gì thông qua. Hiện giờ thứ này giao cho ngươi, chỉ cần nhớ thử một chút, nếu không thể cũng đừng miễn cưỡng.”



”Hảo, ta rõ ràng. Ngoại công, thời gian không còn sớm, ta trước đi nghiên cứu linh kỹ.”



Xem trời đã chuyển hoàng hôn, Hạ Như Phong cùng Hạ Lâm Lạc cáo biệt, nhưng nàng cũng không có trở lại phòng mà đi tìm nơi im lặng bí mật, bắt đầu thi triển triệu hồi thuật.



Nhiều năm như vậy cơ thể này không thể gọi ra triệu hồi thư, chỉ là là nàng vẫn muốn thử một chút. Nếu có được triệu hồi thú, khả năng thắng của nàng là 80%.



Ngón tay thon dài ở trong không khí vẽ ra đồ án hình ngôi sao, từ đầu ngón tay hiện ra kim sắc cùng tinh đồ án chặt chẽ đan xen. Nàng ở chính giữa đồ án điểm nhẹ một chút, bỗng nhiên bạch quang đại thịnh, một quyển sách xuất hiện tại đầu ngón tay, quang thư không ngừng ánh vào mi mắt. Hạ Như Phong sửng sốt:



”Đây là triệu hồi thư sao?”