Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 139 : Đập sạch, cướp sạch, giết sạch

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Thành Phong Chi nhốn nháo, nguyên nhân không vì điều gì khác ngoài việc đoàn người thuộc Dong Binh Đoàn Vân Ly chậm rãi tiến về tiệm tạp hóa dưới danh nghĩa Dong Binh Đoàn Thủy vực.



Dong Binh Đoàn tồn tại lâu dài ở thành Phong Chi không chỉ nhận nhiệm vụ và săn linh thú kiếm kim tệ, bọn họ còn mở một cửa hàng ở ngoài. Ví dụ như Công hội Luyện Dược có hiệu thuốc, Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực là tiệm tạp hoá, bên trong có một ít thú tinh, dược liệu, có cả vật vô tình lấy được trong lúc làm nhiệm vụ.



Vốn Dong Binh Đoàn Vân Ly cũng có một tiệm thuốc nhỏ, đáng tiếc đã bị Thuỷ Vực đập phá, dược liệu đều bị cướp, vì vậy sao Hạ Như Phong có thể bỏ qua cửa hàng của Thuỷ Vực... Chủ yếu là, nghe Đại Hùng nói, thiếu chủ Thủy Vực: Thủy Mộc mỗi ngày đều sẽ đi kiểm tra vào khoảng thời gian này.



Trước cửa tiệm tạp hoá đã có rất nhiều người nghe tiếng mà đến. Đối với người dân thành Phong Chi, niềm vui thú lớn nhất chính là nhìn hai Dong Binh Đoàn sống mái với nhau.



”Dong Binh Đoàn Vân Ly hùng hổ như vậy là tới tim Thủy Vực tính sổ sao?”



”Ha ha, thật là buồn cười, Thuỷ Vực và Công hội Luyện Dược cùng phe, Vân Ly nhỏ bé có thể làm được gì sao?”



”Thiếu nữ đi đầu là ai vậy? Ta chưa từng nhìn thấy nàng ta. Chẳng lẽ nàng không biết nàng ta không thể làm gì Thuỷ Vực sao?”



”Đáng tiếc cho một thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Thiếu chủ Thuỷ Vực rất háo sắc, nếu nhìn thấy nhất định sẽ không bỏ qua nàng ta.”



Nhìn những người kia đi vào, mọi người đều lắc đầu thở dài, ai cũng không tin kẻ đối đầu với Thủy Vực sẽ có kết quả tốt.



Phải biết rằng, con rể của đội trưởng Dong Binh Đoàn Thủy Vực là người của Công hội Luyện Dược, không những thế còn là một Luyện Dược Sư nhị phẩm luyện. Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Công hội Luyện Dược có rất nhiều cửa hàng rải rác bên ngoài, hắn ta lại là người quản lý tất cả những cửa hàng đó. Đắc tội hắn, như vậy rất tốt, về sau Dong Binh Đoàn bọn hắn ngay cả dược thủy bình thường nhất cũng đừng mơ mua được.
Nhưng một màn tiếp theo, trực tiếp làm cho những người có mặt ở đây ngây dại, thấy lạnh cả người, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trái tim, nhịn không được run rẩy.



”Bởi vì các ngươi là người Thuỷ Vực, vì sao ta phải nhân từ với hắn? Hạ Như Phong ta cũng không đối địch với người thiện lương. Hắn muốn chết, dựa vào cái gì ta phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện? Với hắn mà nói, muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy...” Dứt lời, thiếu nữ vươn ngón tay thon dài, đôi tay xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại đặt trên cánh tay Thủy Mộc, dùng sức một cái...



”Rạt!”



Tiếng thịt bị xé rách truyền vào trong tai mọi người, một dòng máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên mặt Hạ Như Phong. Từ đầu tới cuối trên mặt nàng không có biểu cảm gì, giống như thứ nàng kéo xuống không phải tay người mà là chân thú.



”A!”



Một tiếng kêu khàn khàn đau đớn từ miệng Thủy Mộc phát ra, gương mặt hắn ta tái nhợt, sắc máu cũng biến mất, bởi vì đau đớn kịch liệt mà hôn mê bất tỉnh, nguyên nhân kịch liệt đau đớn hắn hôn mê qua, vẻ mặt trắng bệch dưới ánh sáng mặt trời nhìn mà ghê người.



”Thiếu chủ...”



Người Thuỷ Vực kinh hoảng, trong đó một người dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc dính máu của Hạ Như Phong, hung tợn nói: “Dám có gan làm tổn thương thiếu chủ Thủy Vực chúng ta, đội trưởng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”



Lời uy hiếp này không có chút tác động nào đến Hạ Như Phong, nàng nhướn mày nhìn về phía đám người Đại Hùng cũng đang khiếp sợ: “Các ngươi cũng có thể ra tay, nhớ kỹ ba khẩu hiệu của chúng ta: đập sạch, cướp sạch, giết sạch, một kẻ cũng không tha.”