Tà Phượng Nghịch Thiên
Chương 141 : Rời đi
Ngày đăng: 19:13 19/04/20
Đã sắp hết hoàng hôn, bầu trời trải rộng ánh chiều tà rực rỡ loá mắt.
Thành Phong Chi có tên Phong Chi là vì có liên quan tới cấm địa Phong Chi bên cạnh, mà nơi này cũng không có gì khác những nơi khác. Nhưng bởi vì cấm địa Phong Chi hấp dẫn rất nhiều lính đánh thuê và những người theo đuổi sức mạnh, nơi này lộn xộn hơn những nơi khác rất nhiều.
Dong Binh Đoàn Vân Ly là một đội trung bình, bên trong có mấy Đại Linh Sư trấn giữ, đội trưởng lại chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, một thế lực như vậy, thả vào nơi như thành Hỏa Vân nhất định có thể trở thành thế lực hạng hai, nhưng ở thành Phong Chi này, miễn cưỡng mới có thể xếp vào thế lực hạng ba.
Có thể thấy được thành Phong Chi này cường giả vô số.
Lúc này trong Dong Binh Đoàn Vân Ly, một nam tử trung niên dáng người nhỏ gầy thở dài, vẻ mặt áy náy nhìn Hạ Quân Mạc từ đầu tới giờ vẫn không nói gì: “Đội trưởng, ta biết bao năm nay người đối xử với chúng ta như huynh đệ, nhưng con người vốn ích kỷ, ta không muốn tiếp tục theo ngài rồi phải đánh mất tính mạng, đánh mất tiền đồ.”
Hạ Quân Mạc lặng lẽ nắm chặt bàn tay, trên mặt vẫn luôn là vẻ hờ hững, giống như tất cả không có quan hệ gì với hắn.
”Trương Sấu Tử, ngươi thật quá đáng, đội trưởng coi chúng ta như huynh đệ, dù nguy hiểm cũng không bỏ mặc chúng ta một mình rời đi. Khi đó lấy năng lực của đội trưởng rõ ràng có thể tự bảo vệ mình, cuối cùng lại vì chúng ta mà bị thương, hiện tại đội trưởng gặp khó khăn, ngươi muốn bỏ chạy à? Sấu Tử, ngươi không thấy có lỗi với lương tâm sao?”
”Hừ, Triệu Nhiên, ta thấy ngươi cũng nên rời khỏi đây, tuy chúng ta chỉ là Đại Linh Sư nhất cấp, nhưng lấy thân phận Đại Linh Sư, tới mấy thành nhỏ là có thể sánh ngang với trưởng lão, tại sao phải ở đây liều mạng? Đắc tội Công hội Luyện Dược là rất không sáng suốt!”
”Sấu Tử, ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không bỏ đội trưởng lại một mình.”
Vẻ mặt Triệu Nhiên vô cùng kiên quyết. Nói không sợ là giả, nhưng Hạ Quân Mạc không chỉ là đội trưởng mà đã từng cứu mạng hắn, vì thế mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không bỏ đi.
”Ngươi... Haiz.” Trương Sấu Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn những lính đánh thuê khác, nói: “Có ai muốn đi cùng ta không? Hôm nay người Thuỷ Vực tìm ta, bọn họ lấy giá cao thuê chúng ta tới đó làm việc, nếu bằng lòng rời đi cùng ta thì bước lên.”
”Trương Sấu Tử, ngươi đừng quá phận!!!” Triệu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hung hăng cắm vào thịt. “Ngươi muốn đi thì đi một mình, tại sao lại muốn dẫn lính Vân Ly đi? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!!!”
Về phần Thủy Mộc hôn mê, Hạ Quân Mạc hoàn toàn bỏ qua, dù sao hai Dong Binh Đoàn đã như nước với lửa, nhiều thêm một mối thù cũng không thành vấn đề.
”Cái gì? Nàng ta bắt được thiếu chủ Thủy Vực sao? Nhìn nàng ta trẻ như vậy, thiếu chủ Thuỷ Vực đã là Linh Sư bát cấp rồi đó!”
”Đó là đứa con Thủy Đằng thương yêu nhất, nhất định Thủy Đằng sẽ lập tức tìm đến đây.”
”Chúng ta mau đi thì hơn! Ta không muốn chết.”
Khi Trương Sấu Tử nói vậy, những người còn đang do dự đều bước tới cạnh hắn. Dù sao trước kia chỉ là tranh giành nhỏ nhặt, nhưng lần này khác, lần này là đánh cho thiếu chủ Thủy Vực tàn phế luôn rồi.
Mà những người vẫn luôn nguyện ý giúp Hạ Quân Mạc chỉ còn lại hơn một nửa, bao gồm cả đám người phía sau Đại Hùng, đều là thật sự trung thành.
Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng. Vừa tới cửa nàng đã nghe hết, để Đại Hùng mang theo Thủy Mộc xuất hiện là muốn xem người thật lòng. Thay vì trên chiến trường phản công còn không bằng đuổi kẻ bất trung đi sớm một chút, bởi phản bội trên chiến trường mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng đội đâm một đao.
Nhưng nàng tin tưởng, những kẻ đó nhất định sẽ hối hận...
Trương Sấu Tử cười vui sướng khi người gặp họa, hắn nên cảm tạ nữ nhân này, bằng không sẽ không lôi kéo được nhiều người như vậy. Liếc mắt sang nhìn Thủy Mộc thê thảm, cả người không khỏi run run, hắn có thể tưởng tượng Thủy Đằng tức giận cỡ nào. Lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly thật sự chạy trời không khỏi nắng.
Không cần chờ lâu, tiên đoán của Trương Sấu Tử liền thành sự thật, bởi vì bên ngoài đã truyền vào một tiếng quát lớn.
”Hạ Quân Mạc, sai người của ngươi ngoan ngoãn thả con trai lão tử ra, lập tức tự sát tạ tội, nếu không lão tử nhất định xé xác phanh thây các ngươi, còn diệt cả nhà ngươi.”