Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 15 : Thật có lỗi, ta còn sống!

Ngày đăng: 19:12 19/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Lạnh, thật lạnh, hiện tại Hạ Như Phong chỉ có cảm giác như vậy.



Chung quanh chất lỏng lạnh như băng cứa qua da thịt, cái lạnh thông qua thân thể truyền đến sâu trong linh hồn, khiến nàng nhịn không được run run cắn tới môi chảy máu. Hạ Như Phong hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm giác muốn lập tức đứng lên thoát đi nơi này.



“Hàn băng trì này có thể giúp ngươi giảm bớt cảm giác đau đớn, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ. Nhớ kỹ, mặc kệ có bao nhiêu thống khổ, ngươi đều phải nhẫn nại chịu đựng, hết thảy, đều là vì thực lực, nếu thất bại, ngươi liền chỉ có thể trở thành một cái phế vật, vĩnh viễn không xoay được người.”



Thanh âm nghiêm túc chợt vang lên phía sau, Hạ Như Phong vô lực há miệng, lại không thể phát ra âm thanh nào.



Bên cạnh hàn khí từ từ bay lên, che dấu thân thể còn không có phát dục hoàn toàn của nàng. Cũng không biết Bạch Thụy có hay không thấy, nàng lắc lắc đầu, thản nhiên thở dài. Như Bạch Thụy mới nói, hết thảy đều là vì thực lực, tại thế giới dùng nắm đấm nói chuyện, chỉ có cường giả mới có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.



Bàn tay nóng rực nhẹ nhàng đặt tại lưng nàng, Hạ Như Phong run lên một chút, nhắm lại đôi mắt. Ở giờ khắc này, một cỗ hỏa thiêu tại nơi tay cùng lưng tiếp xúc tiến nhập vào trong gân mạch của nàng.



Cơn đau thấu xương đánh úp lại, cho dù là trong nước lạnh, thân thể Hạ Như Phong vẫn không ngừng run run, mà theo của nàng run run, một tia gợn sóng từ quanh thân khuếch tán ra ngoài.



Giờ phút này, trong thân thể giây lát như vạn hỏa đốt cháy, giây lát lại như trong hầm băng. Song song tư vị này cho dù là linh vương cũng không chịu nổi, huống chi Hạ Như Phong mới tới thất cấp linh sĩ? Nhưng là, nàng biết chính mình không thể buông tha, một khi buông tha, như vậy nàng liền chỉ có thể trở thành kẻ bị sắp xếp, mà đó không phải nàng điều nàng muốn.



Gắt gao cắn đôi môi tím tái, tâm tình của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, thân thể cũng chậm rãi bình ổn.



“Phía dưới khả năng gia tăng một chút đau, ngươi trăm ngàn phải nhịn xuống.



Ta, muốn bắt đầu.” Bạch Thụy làm động tác hít sâu, bàn tay chưa từng rời khỏi lưng nàng. Nhìn Hạ Như Phong biểu tình cắn răng kiên trì, hắn trong mắt tán thưởng chợt lóe, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



Cho dù là hắn, cũng không có mười phần nắm chắc có thể thành công, có thể nói đây là mạo hiểm, nếu thất bại, nàng sẽ không có cách nào lại tu luyện linh khí.


Bất quá loại này cảnh tượng chỉ duy trì năm ngày, năm ngày sau thiên địa linh khí mới dần dần biến mất, lông mi Hạ Như Phong rung rung một chút, hiển nhiên là sắp tỉnh lại.



Chậm rãi mở mắt, thiên không chói mắt ánh sáng mặt trời đầu hạ, thiếu nữ nâng lên bàn tay, khóe miệng nổi lên thản nhiên tươi cười: “Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thuộc tính sao? Ta đều cảm thụ được.”



“Ngươi tỉnh?”



Bên cạnh truyền đến thanh âm nam tử lãnh mạc tao nhã kéo lại suy tư của nàng. Khẽ nhấc mi nhỏ, nàng nhìn nam tử vẫn đứng một bên: “Ân, bất quá ta tu luyện đã bao lâu?”



“Năm ngày.”



“Năm ngày? Như thế nào lâu như vậy? Không được, ta nên ly khai.” Nàng vừa định muốn đứng lên, lại nhớ tới chính mình còn không có mặc quần áo, chỉ phải lại đứng trong hàn băng trì. “Ngươi có thể rời khỏi một chút không?”



--- ------ -------



Hỏa Vân thành mặt trời nóng bức, chiếu rọi khắp đại viện một mảnh đỏ bừng, thiếu nữ hồng y như máu, khuôn mặt còn tính trẻ con mang theo nhợt nhạt độ cong, chỉ là, thời điểm sắp tới gần đại sảnh liền nghe được xôn xao rất lớn, khiến cho tươi cười của nàng nhanh chóng biến mất, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.



“Gia chủ, ngươi như thế nào mặc cho nha đầu đó hồ nháo? Khiêu chiến với Vân gia, không phải là đi chịu chết sao?” Thanh âm có chút già nua, mang theo mấy phần âm trầm.



“Tam trưởng lão, ta tin tưởng Phong Nhi.”



“Nhưng là nàng đã mất tích năm ngày.” Tam trưởng lão khinh thường giơ lên khóe môi, “Một cái thất cấp linh sĩ cũng dám đáp ứng Vân gia khiêu chiến, còn không nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng. Lần trước không chết trên tay Vân gia ma nữ, nói không chừng lần này lại bị Vân gia ma nữ hại chết không chừng.”



“Ngươi...” Nghe vậy, Hạ Lâm Lạc trong mắt sát ý tuôn trào. Thời điểm ông từ chỗ ngồi đứng lên, thanh âm thản nhiên phảng phất theo gió truyền vào.



“Thật có lỗi, ta còn sống, cho nên, khiến ngươi thất vọng rồi.”