Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 159 : Phong Chi Loạn thế

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


“Các ngươi nghe nói gì chưa? Buổi đấu giá trong Dong Binh Đoàn Vân Ly đã thành công, nghe nói Luyện Dược Sư ở đấy là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi.”



“Lừa đảo đúng không? Làm sao lại có một Luyện Dược Sư tam phẩm mười mấy tuổi?”



“Người quen của ta là thị vệ trong phủ thành chủ, nó đi cùng thành chủ tới buổi đấu giá, chính mắt nhìn thấy đoàn trưởng của Dong Binh Đoàn Vân Ly giới thiệu. Ta còn nghe nói, thiếu nữ đó hình như là con gái riêng của đoàn trưởng Dong Binh Đoàn Vân Ly, hơn nữa phía sau còn có một đại gia tộc làm hậu thuẫn.”



“Con gái riêng? Thật hay giả vậy?”



“Đó đương nhiên là sự thật.”



Sau hội đấu giá hội, lời đàm tiếu lập tức truyền đi khắp thành Phong Chi. Đi ở trên đường, nghe được người bên ven đường nói chuyện với nhau, Hạ Như Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi. Lời đồn thật đáng sợ, từ khi nào thì nàng trở thành con gái riêng của cữu cữu vậy? Bất đắc dĩ lắc đầu, cũng may có một số việc nàng sớm có thể coi nhẹ.



“Đúng rồi, hôm đó, cần phải đa tạ ngươi.”



Từ ngày tổ chức bán đấu giá đễn nay đã là năm ngày, trong năm ngày này có không ít thế lực không tin bên trong Dong Binh Đoàn Vân Ly có cường giả trấn thủ đã phái người đi dò xét vào ban đêm, nhưng cuối cùng những kẻ đó đều bị Dạ Thiên Tà bắt lại, từ đó về sau không còn ai dám đánh chủ ý lên Dong Binh Đoàn Vân Ly nữa.



Nhìn gò má tinh xảo của thiếu nữ bên cạnh, Dạ Thiên Tà cong môi cười khẽ, trong tươi cười mang theo tà khí: “Nếu cô thật sự muốn cảm tạ ta, vậy lấy thân báo đáp là được.”



Khóe miệng co rút mạnh, Hạ Như Phong dừng bước, khoanh tay trước ngực đánh giá Dạ Thiên Tà, sau khi nhìn thấy trong mắt tím của hắn mang theo đùa giỡn độc ác mới lặng yên nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhíu mày, nhẹ nhàng cười cười: “Lấy thân báo đáp, ngươi sao?”
“Khụ khụ.”



Động tác và lời nói của Dạ Thiên Tà khiến cho Hạ Như Phong tự sặc nước bọt của mình, toàn bộ lạnh lùng trên mặt đều biến mất, nàng nhìn Dạ Thiên Tà chớp chớp mắt, trong đồng tử sâu thẳm tràn đầy ý cười: “Nếu không, chúng ta làm việc tốt, đưa nó trở lại thế giới của súc sinh, thế nào?”



“Không ngờ Như Phong còn thiện lương như vậy.” Dạ Thiên Tà lắc lắc đầu, đoán chừng cũng chỉ có hắn mới nói Hạ Như Phong thiện lương. “Vừa rồi con chó này còn cắn chặt chúng ta không chịu thả, nhưng để một con chó điên cắn người thật sự quá nguy hiểm, tránh cho vi khuẩn lây bệnh cho người khác, hay là chúng ta đưa nó trở về đi? Nơi đó mới thích hợp với nó nhất.”



Hạ Như Phong không khỏi trợn mắt há hốc mồm, so với phúc hắc mắng chửi người, còn có ai bì được Dạ Thiên Tà, hết lần này tới lần khác mắng người mà không mang theo chữ nào thô tục, còn giống như hắn đang làm việc tốt muốn người khác phải cảm ơn hắn. Chuyện này khiến Hạ Như Phong có một loại cảm giác, nam nhân tà mị phúc hắc này, rất nguy hiểm...



“Phụt.” Chỉ là nghe được hai người họ kẻ xướng người hoạ, sắc mặt chưởng quầy từ từ xanh ngắt, lại dần dần chuyển sang trắng, cuối cùng là đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, hắn bỗng nhiên ngửa đầu rống to một tiếng, một quyền nện trên mặt quầy. “Hai kẻ chết tiệt các ngươi, lão tử muốn dạy dỗ các ngươi.”



Nhưng, hắn còn chưa kịp động thủ, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói ồm ồm: “Mẹ nó, kẻ nào to gan dám đến cửa hàng của lão tử giương oai.”



Ngoài cửa là Trương Cao đang đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời đi vào, trên khuôn mặt béo trắng mang theo tức giận, cơ thể to béo như núi bước một bước là mặt đất rung lên một lần. Mà nhìn thấy Trương Cao xuất hiện, trên mặt chưởng quầy vô cùng mừng rỡ, vội vàng nghênh đón, nước mắt nước mũi tèm lem kể lể: “Ông chủ, ngài phải làm chủ cho ta! Hai người này thật là không có đạo lý, vô duyên vô cớ nói muốn phá cửa hàng của ông chủ, ông chủ nhất định phải dạy dỗ bọn họ.”



Hắn biết làm hỏng đồ vật trong cửa hàng thì phải bồi thường, mặt quầy bị hắn đập nát, vì trốn tránh trách nhiệm nên chỉ có thể đổ hết mọi chuyện cho Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, dù sao cũng không còn ai thấy, bọn họ chối bỏ cũng vô dụng.



Trương Cao vốn cao ngạo cũng chưa liếc hắn một cái, trên mặt chất đầy tươi cười hướng nghênh đón Hạ Như Phong, tươi cười đó hết sức nịnh nọt: “Ha ha, hoan nghênh a hoan nghênh! Ta còn đang định đến Dong Binh Đoàn Vân Ly nhưng lại nhớ ra đã quên mang theo lễ vật nên mới vòng về, không ngờ thế nhưng lại có thể gặp Như Phong đại sư, không biết hai vị tới đây có chuyện gì, ta sẽ ưu đãi, chiết khấu bảy mươi phần trăm cho các vị.” (1612: giảm giá đó, còn là 70% lận. ta ước mình đi mua sắm cũng được như thế)