Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 173 : Hấp thu Hỏa linh

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Nơi này là sơn mạch Tử Lâm có linh thú tung hoành bừa bãi.



Trên bầu trời chợt vang lên tiếng chim hót, nghe được tiếng chim kêu đó, một ít linh thú cấp thấp run rẩy trốn trong hang động của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn đại điểu cả người vàng óng, đầu đội vương miện xẹt qua chân trời.



Trên lưng đại điểu, thiếu nữ đón gió mà đứng, tóc đen toán loạn xẹt qua hai má, lại có mỹ cảm không nói nên lời.



Đại điểu chậm rãi hạ từ trên không xuống, giẫm lên lá trụng trên đất, lần trước tới sơn mạch Tử Lâm là mùa hè, trong chớp mắt đã đến mùa thu lá rụng, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, thiếu nữ nhảy xuống khỏi lưng đại điểu, thì thào tự nói: "Đã qua bốn tháng rồi, không biết Hỏa linh có bị người khác lấy đi không..."



Lắc đầu, nàng vươn bàn tay trống không, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một trái cây trong suốt, trên trái cây lan tỏa hàn ý vô tận. Hạ Như Phong không hề do dự, đưa trái cây tới cạnh môi, nhẹ nhàng cắn một miếng.



Trong giây phút miếng trái cây vào miệng, Hạ Như Phong cảm giác cả người đều bị hàn khí bao trùm, trên mặt đã tỏa ra từng luồng khí lạnh nhưng vẫn ương ngạnh ăn hết Băng Sương Dược Quả.



Nuốt cả quả vào bụng, Hạ Như Phong cảm nhận rất rõ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị đóng băng. Đối với người khác mà nói, đông lạnh lục phủ ngũ tạng là mất mạng, nhưng nàng lại có được Nghịch Thiên Quyết, dù lục phủ ngũ tạng tạm thời đóng băng cũng sẽ không có nguy hiểm gì.



Bởi vì chưa luyện chế Băng Sương Dược Quả thành đan dược nên dược hiệu của nó mới mạnh như thế, nếu thành đan dược thì lại dung hợp với dược hiệu của các dược liệu khác, hiệu quả đóng băng sẽ kém đi. Đây cũng là lý do vì sao Hạ Như Phong không luyện đan.



"Tới lúc vào rồi." Hạ Như Phong phả ra một hơi khí lạnh, gọi Kim Sí Đại Bằng về, vén cỏ dại che khuất cửa động lên, giẫm giẫm tại chỗ mấy bước rồi tiến vào bên trong sơn động. 



Chỉ chốc lát đã tới chỗ trước đây, tro cốt vẫn chất đống trên mặt đất như trước, xương ngón tay của con người cắm trong tro cốt bắt mắt như thế, Hạ Như Phong liếc mắt một cái liền thu sự chú ý lại. Đã có lòng tham thì nên có giác ngộ tử vong, nàng sẽ không vì mấy người đó mà cảm thấy đồng tình.



Trên vách động phía sâu bên trong sơn động đột nhiên bị ánh đỏ làm cho sáng rực lên, nhiệt độ cực nóng đập thẳng vào mặt, mang theo khí tức cuồng bạo khiến người sợ run. Hạ Như Phong cong môi, trong mắt hiện lên vẻ cẩn thận, lấy ra đan dược tăng tốc độ đã chuẩn bị trước ăn vào, né tránh hoả diễm từ phía trước lao tới rồi chạy vào sâu bên trong.



"Bùng!"




Hạ Như Phong hơi nghĩ, viên châu ngọc màu đỏ ấy lập tức biến thành một con tiểu hỏa phượng, đôi mắt đỏ rực lộ ra nhân tính.



Đây là Hỏa linh, sau khi hấp thu chẳng những có thể tăng tu vi mà còn có thể trở thành một trợ lực lớn cho chủ nhân, cũng có thể thay đổi ngoại hình theo suy nghĩ của chủ nhân.



"Đã đến Linh Sư bát cấp, không biết nuốt Đồ Đằng Thánh Thủy xong có đột phá Đại Linh Sư được không..."



Đồ Đằng Thánh Thủy là lễ vật Mộ Dung Tường tặng nàng lúc rời khỏi tộc đồ đằng, suy nghĩ một lúc, Hạ Như Phong lấy từ trong linh giới ra một cái bình, bên trong chứa non nửa bình Đồ Đằng Thánh Thủy, chắc cũng có mười mấy giọt, nàng xoay mở nắp, đổ một giọt vào miệng.



"Ầm ầm ầm."



Linh khí thiên địa tạo thành lốc xoáy xoay quanh đỉnh đầu, trong cơ thể có luồng sức mạnh dùng sức va chạm bình cảnh ở kinh mạch, bình cảnh bị va chạm như vậy, lập tức bị phá ra giống như giấy mỏng. Như thế còn chưa đủ, linh khí lại chạy theo kinh mạch, tới bình cảnh đột phá từ Linh Sư cửu cấp đến Đại Linh Sư nhất cấp mới dừng lại.



"Phá, phá cho ta."



Hạ Như Phong hô to thành tiếng, linh khí vốn khựng lại nhưng vì một tiếng quát của nàng lại tiến lên, dùng sức va chạm bình cảnh trước kinh mạch.



"Cách."



"Ầm ầm ầm."



Dưới sự nỗ lực không ngừng va chạm từng chút một của Hạ Như Phong, bình cảnh nứt ra một khe nhỏ, thấy vậy Hạ Như Phong càng thêm dùng sức va chạm, cuối cùng, bình cảnh mãi không thể phá cũng bị đâm thủng, vô số linh lực tràn vào cơ thể Hạ Như Phong, thoải mái tới mức nàng không nhịn được khẽ rên ra tiếng.



"Đại Linh Sư, quả thật là khác xa Linh Sư! Đến đại Linh Sư mới thật sự được tính là tu luyện giả!" Hạ Như Phong lấy từ trong linh giới ra một bộ y phục, mặc vào, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Chắc thời gian qua kha khá rồi, ta cũng nên xuất phát tới học viện Linh Phong..."