Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 175 : Ai là Cốc Tâm Nhi, lăn ra đây cho ta

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Ngoài cánh cổng cao ngất uy nghiêm, thiếu nữ hơi hơi ngửa đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp vẫn còn chút ngây thơ nở rộ ý cười thản nhiên, ngón tay vuốt ve chiếc cằm nhẵn nhụi bóng loáng, khóe miệng khẽ cong lên, thì thào tự nói: "Nơi này là học viện Linh Phong sao? Không biết Tà đã tới đây chưa, còn cả Mị Nhi và Nguyệt Nhi biểu tỷ nữa?"



Có lẽ là học viện Linh Phong tự tin hơn người, cho rằng không ai dám làm loạn ở đây nên Hạ Như Phong lại gần cửa học viện, một đường thông thẳng chẳng có ai ngăn cản.



Đi trên con đường nhỏ của khuôn viên trường học, nhan sắc mĩ miều của Hạ Như Phong hấp dẫn rất nhiều người vây xem, bọn hắn chưa bao giờ gặp qua thiếu nữ xinh đẹp như thế, nếu mang ra so sánh thì chắc dù dù là mỹ nữ đầu bảng cũng không bì nổi đâu nhỉ?



"Vị đồng học này, chắc nàng không phải người của học viện chúng ta đúng không? Không biết nàng tới nơi này tìm người hay làm gì?" Một thanh niên tự nhận là anh tuấn tiêu sái phe phẩy chiếc quạt xếp, tác phong nhanh nhẹn bước đến, còn không quên hất sợi tóc đáng ghét trên trán, nở nụ cười tự tin, "Nếu đồng học muốn tìm người, có lẽ ta có thể hỗ trợ."



Những người còn lại thấy có kẻ chen chân cướp đoạt cơ hội trước thì đều không cam lòng, lườm thanh niên kia một cái.



Không kiên nhẫn nhíu mày, nghĩ nghĩ nếu mình cứ tìm một cách mù quáng thì không biết tới khi nào mới ra, nàng lạnh nhạt mở miệng nói: "Ta muốn tìm Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi, ngươi biết các nàng ở đâu không?"



"Cái gì... Cái gì?" Thanh niên kinh ngạc há to miệng, sau đó lại thấy mình làm như thế trước mặt mỹ nữ là rất không lịch sự, lại mau mải khép miệng lại. "Đồng học, nàng muốn tìm các nàng ấy sao? Cho dù giữa các ngươi có quan hệ gì, ta cũng muốn nhắc nhở nàng một chút, đừng tìm các nàng ấy hay thân thiết quá, nếu không đắc tội Cốc Tâm Nhi thì hối hận cũng không kịp!"



"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết các nàng ở đâu là được rồi." Hạ Như Phong nhíu mày, trong giọng nói mang theo áp lực và cả không kiên nhẫn.



"Nếu đồng học nhất định muốn gặp các nàng ấy, ta có thể nói cho nàng." Thanh niên phe phẩy quạt, nhếch nhếch khóe miệng để lộ răng nanh trắng noãn nói, "Hiện tại các nàng ở phòng chữa bệnh."



Phòng chữa bệnh? Hạ Như Phong ngẩn ra, chớp mắt sau, trong con ngươi đen tuyền hiện lên tức giận, giọng nói trầm thấp vang lên: "Phiền ngươi dẫn ta tới phòng chữa bệnh."



Lúc nói lời này, nàng nắm chặt hai tay, vẻ mặt đầy lạnh lùng. Dựa vào mấy lời của người kia, nàng đã có thể đoán được nhất định Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi gặp phải nguy hiểm gì đó, sao có thể không tức giận? Mà trông thấy vẻ mặt của Hạ Như Phong, thanh niên sợ hãi rụt cổ, không ngờ thiếu nữ này xinh đẹp thế mà lúc nổi giận lại khủng bố như vậy.



Trong phòng chữa bệnh hoàn toàn im ắng, bức màn màu trắng phất phơ theo gió, nữ tử nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt quyến rũ trắng bệch giống như đang phải nhận thật nhiều đau đớn.



Một nữ tử trưởng thành vẻ ngoài thướt tha ngồi ở mép giường, ánh sánh màu lam dìu dịu trên tay bao phủ vết thương trước ngực nữ tử quyến rũ, trong lúc lơ đãng mi nhỏ cũng cau lại.



"Lam Lâm lão sư, Mị Nhi tỷ tỷ sao rồi?" Trên mặt Hạ Ngân Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng, hai mắt nhìn người đang nằm im lìm trên giường, không khỏi siết chặt hai tay, ưu sầu khẽ hỏi.



Lam Lâm lắc lắc đầu, đứng lên, thấy nàng ta biểu hiện như thế, trong lòng Hạ Ngân Nguyệt "Lộp bộp" một tiếng, mặt xám như tro tàn.



"Ngân Nguyệt đồng học, ngươi không cần quá lo lắng, Cốc Tâm Nhi còn không có lá gan thật sự giết nàng ấy, chỉ là vết thương của nàng ấy có vẻ nặng, dùng linh lực thủy hệ không thể chữa trị tốt hẳn, nếu có Luyện Dược Sư thì có thể dễ dàng làm cho nàng ấy khôi phục."




Nhưng nếu các nàng biết lúc ở Phong thành, chỉ vì chuyện của Hạ Vân Ly mà nàng trực tiếp đi đập phá quán của người khác, đánh con trai nhà người ta tới tàn phế, không chỉ vậy lúc ở hội đấu giá đan dược còn chưa nói một câu đã đập người choáng váng thì chắc sẽ nghĩ quả thật nàng là... quá mạnh mẽ mới phải.



Ngước mắt nhìn khuôn mặt còn vương nét trẻ con lại mang theo kiên quyết của Hạ Như Phong, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.



“Biểu muội, để ta dẫn muội đi tìm nàng ta.” Hạ Ngân Nguyệt đột nhiên hạ quyết tâm, ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoáng qua vẻ kiên định, chậm rãi mở miệng nói.



Gật đầu, ánh mắt của Hạ Như Phong lại đặt lên người Cốc Mị Nhi: “Ngươi yên tâm đi Mị Nhi, ta tự có chừng mực. Tuy thương thế của ngươi đã khỏi hẳn nhưng ta nghĩ tạm thời ngươi vẫn nên ở lại đây tĩnh dưỡng thì hơn. Người kia cứ giao cho ta.”



Đi ra khỏi phòng chữa bệnh, nhìn thanh niên vẫn còn canh giữ ở cửa, Hạ Như Phong nhíu mày. Thanh niên kia lại không phát hiện ra Hạ Như Phong đang không kiên nhẫn, phe phẩy quạt, nở nụ cười mà bản thân tự nhận là tao nhã đi lên đón nàng: “Vị đồng học này, cuối cùng nàng cũng ra rồi. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tính danh của đồng học, ta tên là Tần Lạc, a, này đồng học....”



Hạ Như phong trực tiếp bỏ qua thanh niên phía sau, đi về phía phòng học cùng Hạ Ngân Nguyệt.



Phòng học ở học viện Linh Phong sắp xếp dựa theo cấp bậc của bản thân, bởi vì tiêu chuẩn thấp nhất trong học viện là Linh Sĩ bát cấp nên phòng học trong học viện chỉ có mười một phòng, từ Linh Sĩ bát cấp tới Linh Sư cửu cấp.



Nói ví dụ như Linh Sĩ bát cấp, cho dù bao nhiêu tuổi hay là nhập học bao nhiêu năm, đều chỉ ở một lớp học duy nhất, chỉ khi đột phá đến Linh Sĩ cửu cấp mới có thể xin tiến vào lớp Linh Sĩ cửu cấp.



Mà tới Đại Linh Sư thì hoàn toàn không cần tới phòng học đi học, nói như vậy người trở thành Đại Linh Sư đều sẽ trở thành nhân vật phong vân của học viện, cũng được các trưởng lão trong học viện tranh nhau nhận làm đệ tử của riêng mình.



Nhưng sau khi tới Linh Tướng là có thể tiến vào bảng đơn tinh anh, đó là đệ tử tinh anh chân chính của học viện, từng người đều là đối tượng được đệ tử khác trong học viện lấy lòng, nhưng bình thường bọn họ không ở học viện bởi một khi đã đến mức đó là có thể đi lịch lãm ở các nơi trên đại lục.



Nhưng sau khi đột phá Linh Vương lại có hai lựa chọn, một là xin tốt nghiệp, những đệ tử này khi rời học viện chủ yếu là được các thế lực lớn mời chào, lựa chọn thứ hai là ở lại học viện, trở thành trưởng lão bình thường trong học viện.



Đương nhiên, có một số thế lực lớn sẽ để đệ tử của bọn họ chưa đạt điều kiện đã rời khỏi học viện, dù sao làm nhân vật thiên tài của gia tộc, quan trọng là phải trở về tiếp quản gia tộc. Hơn nữa, nếu trước bốn mươi tuổi vẫn chưa tới đạt Linh Vương sẽ bị học viện cưỡng chế cho nghỉ học.



Bởi vậy, đệ tử của học viện Linh Phong rất đông nhưng thật sự có thể tốt nghiệp thì còn chưa tới một phần mười, cũng bởi vậy, nếu đệ tử trong học viện tốt nghiệp sẽ trở thành đối tượng mà rất nhiều thế lực muốn lôi kéo.



Bởi vì có thể thành công tốt nghiệp đều là nhân vật thiên tài, chưa đến bốn mươi tuổi đã trở thành Linh Vương, đó không phải thiên tài thì là cái gì?



___________________



Lời editor: Cầu soi lỗi chính tả!!!!!!!!!!