Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1753 : Ai là Cốc Tâm Nhi, lăn ra đây cho ta 3

Ngày đăng: 19:13 19/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Mắt thấy trường côn không hề do dự vung về phía Cốc Tâm Nhi, phía sau truyền tới một tiếng thét giận dữ, lập tức từ sau lưng truyền tới một luồng khí lạnh như băng. Ánh mắt Hạ Như Phong tối lại, không thèm để ý tới Cốc Tâm Nhi nữa mà nhanh chóng xoay người, vung tay lên đối kháng với người kia. Giữa lúc hai tay tiếp xúc, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh như băng, nàng cụp mắt, thấy lòng bàn tay đã bị phủ một lớp băng.



Hơi nhíu mày, nàng lặng lẽ đưa tay ra sau, thúc giục lực lượng của Hỏa linh bắt đầu làm tan chảy lớp băng.



“Linh Sư hệ băng?” Khẽ thở ra một hơi, nàng ngước mắt nhìn nữ tử áo trắng phía trước, cười lạnh một tiếng, “Thế nào, ngươi muốn can thiệp vào chuyện này sao?”



Bạch Băng hơi sửng sốt, không ngờ đối phương trúng Hàn Băng Chưởng của mình mà vẫn không có vấn đề gì, trái lại là nàng ta đã coi thường đối phương rồi. “Đại Linh Sư nhất cấp? Ta không thể không thừa nhận quả thật ngươi là một thiên tài, đáng tiếc, ngươi sẽ phải kết thúc tại đây.”



Đại Linh Sư nhất cấp? Lời của Bạch Băng giống như một cái cân nặng đè ép lên đầu các đệ tử đứng đó. Bọn họ đều đoán thiếu nữ này không chỉ tới cấp bậc Linh Sư, không ngờ đó lại là sự thật. Một Đại Linh Sư mười lăm tuổi? Trời ạ, thiên phú ấy, chắc chỉ có yêu nghiệt mới có thể so sánh được.



“Khinh... Khinh Nhiễm, xin huynh mau cản Bạch Băng lão sư lại, Như Phong biểu muội không phải là đối thủ của Bạch Băng lão sư!” Thấy tình hình này, trong nháy mắt Hạ Ngân Nguyệt trở nên sốt ruột, nhìn Lạc Khinh Nhiễm bằng ánh mắt cầu xin.



Lạc Khinh Nhiễm bị nhìn như vậy thì mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu. Ngay khi hắn muốn mở miệng lại chỉ thấy Bạch Băng vung tay về phía Hạ Ngân Nguyệt, hắn chợt biến sắc. Lúc này muốn ngăn lại rõ ràng đã không kịp nữa rồi. Hạ Ngân Nguyệt cũng hiểu điều đó, thoắt cái sắc mặt đã trở nên trắng bệch, cơ thể mềm mại run rẩy.



“Bạch Băng lão sư, ngươi lại đi chèn ép một tiểu bối, quả thật là không chấp nhận được.”



Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền đến, áo xanh thoáng qua, một nam nhân trung niên chắn trước mặt nàng, trường thương trong tay chĩa về phía Bạch Băng. Bạch Băng không nghĩ được tại sao lúc này hắn lại tới đây, vội vàng thu hồi công kích, nghiêng đầu sang bên trái mới tránh được trường thương đang đâm tới.



“Phí Lam lão sư.” Bạch Băng đứng vững lại, trên khuôn mặt tuyệt đẹp chỉ có lạnh lùng. “Không khiến ngươi phải xem vào chuyện của người khác.”



“Hừ, ngươi quên quy định của học viện rồi sao? Vậy mà ngươi lại dám muốn giết đệ tử học viện, ngươi coi viện trưởng và Hội trưởng lão là gì?” Phí Lam lạnh lùng hỏi lại. Vốn chỉ là một xích mích nhỏ lại bị hắn nói thành Bạch Băng làm chuyện đại nghịch bất đạo, coi thường viện trưởng và các trưởng lão.



Trong học viện Linh Phong, cãi lời viện trưởng và trưởng lão chính là tội lớn.



Bạch Băng biến sắc, nhìn Phí Lam bằng ánh mắt thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phí Lam, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, sau này ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.” Sau đó nàng ta nhìn về phía Hạ Như Phong, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh. “Nhưng mà nó không phải đệ tử trong học viện, vậy là không nằm trong phạm vi này nữa.”



“Hử? Tiểu nha đầu kia, ngươi không phải đệ tử của học viện Linh Phong sao?” Phí Lam nhíu mày, nếu thật như lời Bạch Băng thì chuyện này hơi rắc rối rồi. Nhưng khi viện trưởng bế quan để luyện dược đã từng nhắc nhở hắn nhất định phải trông nom Hạ Ngân Nguyệt cho tốt. Nha đầu này là vì Hạ Ngân Nguyệt mới khiêu chiến Cốc Tâm Nhi, sao hắn có thể ngồi yên không quản?



Học viện có quy định, đệ tử có thể tùy ý khiêu chiến nhưng lại cấm lão sư tránh đấu nội bộ, nếu không sẽ bị Hội trưởng lão xét xử, nhưng mà mình đã được viện trưởng nhắc nhở, viện trưởng mới là lão đại của học viện, có viện trưởng làm chỗ dựa, hắn cần chó gì phải sợ ai?



“Ta có từng nói ta không phải đệ tử trong học viện sao?” Ngay khi Phí Lam hạ quyết tâm, bên cạnh chợt truyền đến tiếng Hạ Như Phong.




“Cơ thể này của ta là hàng thật giá thật đấy.” Hạ Như Phong nhún vai, nàng nói sự thật mà, cơ thể là thật, linh hồn là giả. “Mị Nhi, tỷ còn nhớ trước đây lúc ở Hỏa Vân thành ta đã nói gì không? Trước kia là tỷ che chở ta, bây giờ tới lượt ta bảo vệ tỷ, bởi vậy cứ trở lại làm mình một cách chân thực nhất. Cốc Mị Nhi ở Hỏa Vân thành dù có hơi chua ngoa, hơi dã man, cũng hơi to gan làm loạn, nhưng đó mới thật sự là Mị Nhi...”



Cơ thể run lên, Cốc Mị Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, in trong mắt là khuôn mặt thiếu nữ đầy chân thành thiết tha, nàng không khỏi cong môi.



Tiểu Như Phong nói rất đúng, từ nay về sau, nhất định nàng phải làm chính mình một cách chân thật nhất, sẽ không tiếp tục nén giận như thế nữa...



“Hì hì, tiểu Như Phong, tỷ muội chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi? Tới  đây tới đây, để tỷ tỷ nhìn một cái, tiểu Như Phong nhà chúng ta lại đẹp hơn không ít nha!”



Vừa dứt lời, ba người trong phòng đều xấu hổ, lập tức không khỏi cười vui vẻ. Xảy ra những chuyện kia, nàng đã không còn là nàng nữa, mà lúc này Cốc Mị Nhi chân chính đã trở lại.



“Đúng rồi, Lam Lẫm lão sư, người có biết viện trưởng đang ở đâu không?” Hạ Như Phong chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Lam Lâm đứng cạnh. Cho dù thế nào thì đã tới học viện cũng phải đi chào hỏi lão sư tiện nghi kia đúng chứ? Hơn nữa nàng lại có việc cần ông ấy giúp đỡ.



“Hả?” Lam Lâm không hiểu gì, chớp mắt mấy cái, sau đó khẽ cau mày khó xử. “Viện trưởng đang bế quan để nghiên cứu luyện dược, e là sẽ không tùy tiện gặp người khác.”



“Không sao, Lam Lâm lão sư cứ dẫn ta đi tìm viện trưởng, nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”



Lam Lâm do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết tâm, gật đầu đồng ý: “Vậy được, ta đưa ngươi đi.”



Trong phòng luyện dược rộng rãi sáng sủa lan tỏa mùi thuốc nhàn nhạt có một lão giả lôi thôi với chòm râu bạc trắng, trên tóc vương vụn thuốc, áo choàng chỗ trắng chỗ đen như đã lâu lắm rồi chưa được giặt giũ. Nếu để người khác thấy dáng vẻ này của lão giả thì nhất định sẽ nghi ngờ đây có đúng là viện trưởng học viện Linh Phong trong truyền thuyết kia không? Nói ông là ăn mày chắc cũng chẳng sai đâu.



“Phừng.”



Hỏa diễm màu đỏ trong lòng bàn tay làm nổi bật gò má đỏ bừng, khuôn mặt đầy nếp nhăn cực kỳ nghiêm túc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm dược đỉnh phía trước, giữa hai đầu lông mày cũng nhăn thành hình chữ xuyên, một giọt mồ hôi lạnh lặng yên chảy xuống.



“Cốc cốc.”



Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa làm lão giả phân tâm, hỏa diễm trong tay yếu đi, chỉ nghe thấy trong dược đỉnh truyền tới một tiếng “Đoàng”, thể giới yên tĩnh trở lại....



“Mẹ kiếp, suýt chút nữa đã thành công rồi, là tên chó chết nào, không biết khi ta luyện dược cực kỳ không thích có người quấy rầy sao? Hừ, để ta xem xem là kẻ nào dám to gan cãi lời như vậy!!!” Lão giả giận dữ xoa tay đi về phía cánh cửa nhưng sau khi mở cửa trông thấy khuôn mặt kia, ông ngây người tại chỗ.



“Là ngươi?”