Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1773 : Nữ nhân nhìn trộm Dạ Thiên Tà 3

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Như để đảm bảo, tiểu công chúa vỗ ngực một cái, động tác thiếu lễ độ như thế lại xuất hiện ở trên người của nàng, nhưng mang một cảm giác vui tai vui mắt.



"Tiểu công chúa, chẳng lẽ ngươi lại giúp đỡ mấy kẻ nhà quê này sao?" Nhìn thấy tiểu công chúa xuất hiện, Cốc Tâm Nhi ngồi không yên, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, mà giọng điệu nói chuyện với tiểu công chúa lại mang theo kiểu dạy dỗ như trưởng bối: "Ta nói cho ngươi biết tiểu công chúa, có lẽ ngươi không nên đứng chung một chỗ với mấy kẻ nhà quê đó, đỡ phải bị các nàng làm hư."



Trong nháy mắt lúc Cốc Tâm Nhi đứng lên, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng ta.



Nghe giọng điệu của nàng ta nói như trưởng bối, mi tâm của tiểu công chúa khẽ cau lại, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường mờ nhạt: "Những người này đến từ thành nhỏ thì như thế nào? Cốc Tâm Nhi, ta cũng không phải là ngươi, luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn người khác, với ta mà nói, tất cả mọi người đều giống nhau, không hề phân biệt, còn nữa, ngươi không phải là lục hoàng tẩu của ta, tương lai có phải hay không cũng không chắc chắn, xin đừng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với ta, ngươi không xứng."



"Chết tiệt." Đôi tay trắng như phấn của Cốc Tâm Nhi dùng sức đập lên bàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp động lòng người kia: "Hừ, tiểu công chúa, ngươi đã nói ta không có tư cách, tứ công chúa chắc là có tư cách chứ?"



"Có người cam tâm tình nguyện trở thành người chuyên bám đuôi cho tứ hoàng tỷ, ta cũng không quan tâm." Tiểu công chúa bất đăc dĩ buông tay, lộ ra một vẻ mặt tùy ngươi thôi.



Cốc Tâm Nhi tức giận không ngừng nghiến răng, vài lần muốn động thủ, cuối cùng vẫn kiềm chế kích động, bất kể như thế nào, thì tiểu công chúa vẫn là công chúa hoàng thất, mặt khác hoàng tử và công chúa có thể ăn hiếp nàng, nhưng mình lại không thể, nếu không chính là không tôn trọng thể diện của hoàng tộc. Nghĩ đến điều này, nàng hung ác trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, nói: "Chúng ta đi."



Hôm nay, có tiểu công chúa làm chỗ dựa cho nàng, nhưng còn nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ trả tất cả sỉ nhục lại cho nàng ta.



Sau khi bọn họ rời đi, con ngươi màu đen của Hạ Như Phong dừng ở trên người Lý Phàm một lúc, khóe miệng nở nụ cười lạnh, vừa rồi người này động sát ý với mình, hy vọng hắn có thể thức thời, nếu không, nàng cũng không phải là người lương thiện gì.



"Các ngươi đến ăn cơm sao? Mỗi ngày ta đều tới đây một mình, nếu không thì chúng ta ngồi với nhau đi?" Tiểu công chúa thân thiết đưa ra lời mời, con mắt xinh đẹp lướt qua trên người của bọn họ.



Đều là người trong bảng thập đại mỹ nữ, tiểu công chúa coi như biết Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt, cũng biết các nàng không thể hưởng thụ vì khả năng kinh tế của mình. Tuy mình không được sủng ái, nhưng mẫu thân là hoàng hậu, nên cũng tuyệt đối không thiếu thứ gì, vì thế nàng mới mời bọn dùng chung đồ ăn sáng với mình.


Vì hôm qua hắn không đến học viện Linh Phong, cho nên trận chiến đấu kia hắn cũng không chứng kiến, tất nhiên cũng không biết Hạ Như Phong đã ở học viện.



Ngay lúc Dạ Thiên Tà nhớ đến Hạ Như Phong, một giọng nói của nữ tử cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Dạ công tử, ngươi đi một mình sao? Chúng ta cùng nhau đi đi!"



Nữ tử xuất hiện ở bên cạnh hắn, khí chất lãnh diễm, khuôn mặt đó còn xinh đẹp hơn Cốc Mị Nhi một bậc, dưới y phục màu hồng nhạt của học viện làm nổi bật thân hình hoàn mỹ hiện ra dưới ánh nắng mặt trời. Nàng xứng đáng là người đứng đầu trong bảng thập đại mỹ nữ của học viện, gương mặt như thế này, có lẽ chỉ có Hạ Như Phong mới có năng lực vượt qua.



Nhưng mà khi Nam Cung Ngạo tuyết nhìn Dạ Thiên Tà, khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười dịu dàng tuyệt mỹ, trong nháy mắt làm cho mọi người thấy choáng váng, sau đó tất cả đều ghen tị nhìn về phía Dạ Thiên Tà.



Bởi vì ở trong học viện, Dạ Thiên Tà chưa bao giờ động thủ với người khác, nên nhiều người không biết năng lực của hắn, vì thế đều cho rằng hắn là phế vật không hề có tu vi linh lực. Nhưng Nam Cung Ngạo tuyết lại biết nam nhân này không đơn giản. Nàng mãi không thể quên, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là ở nơi của sư phụ.



Sư phụ của nàng đường đường là trưởng lão học viện, lại có thể lúc Dạ Thiên Tà rời đi, thì cung kính tiễn hắn đến cửa, còn nói với nàng một câu, nam nhân tà mị này thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn ông nhiều.



Sư phụ đã là linh vương rồi, mà hắn còn mạnh hơn, thế chẳng phải cấp bậc còn cao hơn linh vương sao? Tuổi thế này mà đã có thành tựu như vậy, thân phận của hắn chắc chắn là cao quý, chỉ có thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra nhân tài xuất sắc như vậy. Cuối cùng sư phụ nhắc nhở nàng, cho dù như thế nào, đều phải giành được thiện cảm của nam nhân này, có thể gả cho hắn là tốt nhất.



Nam Cung Ngạo tuyết tin tưởng, với khuôn mặt của mình, trở thành thê tử của nam nhân này thì không phải là khó. Đây không phải nàng tự kiêu, mà là nàng có tư cách này.



Nhưng mà, Dạ Thiên Tà vẫn không quan tâm, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không cho nàng, như xem người bên cạnh trở thành không khí vậy.



Chắn nản nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết xẹt qua tia kiên định, nàng không tin nam nhân này thật sự có thể thờ ơ với mình.



Ngay lúc Nam Cung Ngạo Tuyết muốn tiếp tục dây dưa thì Dạ Thiên Tà dừng bước chân lại, khẽ ngẩng đầu, ở đằng trước, dưới ánh mặt trời là bóng dáng quen thuộc, lặng yên xuất hiện ở trong mắt tím của hắn...