Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 1782 : La Nhị trưởng lão, ngươi cần phải nén bi thương 2

Ngày đăng: 19:14 19/04/20


Giọng nói lạnh lùng kia, làm cho trong lòng mỗi người đều run lên.



Trong tro bụi mù mịt, một bóng dáng chậm rãi bước ra, dần đi đến gần, trong giây lát, thiếu nữ đã từ trong tro bụi đi ra, khuôn mặt kia cũng xuất hiện ở trong mắt mọi người. Chỉ thấy vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, một áo bào đỏ không hề sạch sẽ đẹp đẽ như lúc đầu nữa, mà rách tả tơi khoác ở trên người, nhìn có vẻ nhếch nhác, nhưng dù nàng như vậy, thì cũng vẫn không che dấu được tư chất tuyệt thế kia.



Mỗi một bước nàng đi, dường như đi vào lòng của bọn họ.



"Không, không có khả năng." Nhìn thấy thiếu nữ ngoại trừ y phục rách nát, thì những nơi khác đều tốt không thất gì, Nam Cung Ngạo Tuyết hét lên: "Làm sao có thể, làm sao ngươi có thể hoàn hảo không tổn thất gì ở dưới công kích của ta chứ? Ta không tin, đây là giả, nhất định là giả."



"Ta đã nói rồi, cái thứ tự kia, Hạ Như Phong ta muốn." Khóe miệng cong lên nở nụ cười tươi, nhưng nụ cười kia, ở trong mắt của Nam Cung Ngạo Tuyết sao lại thấy đáng ghét như vậy.



Nhìn Hạ Như Phong tự tin nở nụ cười, Nam Cung Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, từ trong linh giới lấy ra bài danh của mình, nói: "Ta nhận thua!" Sau khi nói xong ba chữ này, nàng chợt ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra tia tàn nhẫn: "Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi thua ở trên tay của ta, đến lúc đó, ta muốn hung hăng làm nhục ngươi."



"Ầm ầm."



Lời nói của Nam Cung Ngạo Tuyết như một tiếng sấm, nổ vang ở trong đoàn người.



"Thừa nhận... nhận thua? Nam Cung Ngạo Tuyết lại nhận thua."



"Xem ra, học viện của chúng ta lại thêm một thiếu nữ thiên tài nữa rồi, với lại, thập đại mỹ nữ cũng nên biến thành thập nhất mỹ nữ."



"Ha ha, Nam Cung Ngạo Tuyết cũng không còn là đệ nhất mỹ nữ nữa, nàng chỉ có thể chịu đứng thứ hai thôi."



Nhận lấy bài danh của Nam Cung Ngạo Tuyết, Hạ Như Phong nhún vai, không quan trọng nói: "Tùy ngươi thôi, dù sao ta cũng không có khả năng thua."



Sau khi Nam Cung Ngạo Tuyết nhận thua, Hạ Như Phong cũng không ra tay. Một chiêu vừa rồi người khác nhìn thì uy lực rất lớn, nhưng nàng lại biết Nam Cung Ngạo Tuyết đã giữ lại lực lượng, mà ở trong chiến đấu Nam Cung Ngạo Tuyết đã tránh chỗ hiểm rồi, cho nên đại chiến đi qua Hạ Như Phong cũng không so đo với nàng ta.



Mặc dù mình rất thích chiến đấu, nhưng không phải mấy lời không hợp thì sẽ đụng chạm giết người, nàng có nguyên tắc của mình, chỉ cần người khác không hạ sát thủ, thì nàng sẽ không chủ động đi giết người ta.



Nếu như có người muốn lấy tính mạng của nàng, nàng cũng không phải người lương thiện, sẽ  không khoan dung thêm lần nữa.



Về phần Nam Cung Ngạo Tuyết nói ra những lời ác ý, nàng lại trực tiếp không quan tâm, nàng có tự tin kia, cho dù Nam Cung Ngạo Tuyết dùng hết sức lực, cũng không có khả năng tổn thương tới cơ thể đã bất ngờ trở nên cứng rắn nhờ linh lực của nàng.




"Tàn... Tàn Ảnh?"



Mọi người nuốt nước miếng, không thể ngờ, tốc độ của nàng lại nhanh đến như thế, ngay cả đại linh sư tam cấp cũng không theo kịp.



"Lại là Tàn Ảnh, con mẹ nó không phải ngươi chỉ trốn tránh thôi chứ?" Hai mắt của Lý Phàm lóe ra tia lửa phẫn nộ, ngay lúc hắn tràn đầy tức giận, thì một giọng nói lạnh nhạt từ sau lưng truyền đến.



"Có bản lĩnh, ngươi cũng để lại Tàn Ảnh đi."



Nhanh chóng xoay người, trông thấy trường côn đang đánh tới, hắn vội vàng vươn cánh tay ra ngăn cản.



"Ầm ầm."



Gậy đánh thật mạnh lên trên cánh tay, một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, bước chân của Lý Phàm lùi nhanh về phía sau, chân ma sát ra một tia lửa, hắn lắc cánh tay tê dại, trong mắt hiện lên sát ý.



"Lý Phàm lại ở thế hạ phong?"



"Chẳng lẽ nàng thật sự đánh bại Nam Cung Ngạo Tuyết sao?"



Trông thấy một màn này, tất cả mọi người đều líu lưỡi, với lại chiến đấu bình thường đều đến phút cuối cùng mới hạ sát chiêu, nhưng hai người này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã hạ sát thủ rồi.



"Dừng tay, hai người các ngươi không thấy quy định của học viện sao?" Quản sự gặp sự cố đều có thể giải quyết, từ dưới đài nhảy lên, chặn ngang ở giữa hai người, lớn tiếng quát.



"Cút ngay." Hai người lại trăm miệng như một quát to, sau đó hai mắt nhìn nhau, trong mắt bắn ra dòng điện, ánh lửa văng khắp nơi, dường như không giết chết đối phương thì sẽ không bỏ qua.



"Các ngươi..." Quản sự tức giận nét mặt già nua xanh mét, đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không có đệ tử dám nói chuyện với mình như vậy?



"Ngươi có dám lập ra khế ước sinh tử với ta không?" Con mắt Lý Phàm hung ác nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ kia, nàng gây ra sỉ nhục cho mình, chỉ có giết nàng mới có thể bình tĩnh được.



"Có gì không dám?" Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía quản sự áo bào trắng: "Bây giờ cuộc chiến của chúng ta không liên quan đến học viện, sống chết tại số, cho dù cuối cùng ai chết cũng đều không liên quan tới người thắng."