Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 106 : Căn phòng nhỏ cho con trai
Ngày đăng: 09:28 18/04/20
Edit + Beta: Vịt
Cố Phong lái xe, một đường chạy đến cửa Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Gần đến Tết, làm ăn ở Siêu Cấp Nguyên Bảo cũng dần dần giảm bớt, trong quán chỉ ngồi mấy khách hàng nhàn nhã, cũng không bật rộn.
Cố Phong từ trên xe xuống, lúc vào trong quán, Hà Tuệ và Từ Giai Giai đều ở một bên nghịch điện thoại. Dư Bảo Nguyên ngồi sau quầy, đủ kiểu nhàm chán, bắt đầu dùng máy tính chơi Spider Solitaire.
Dư Bảo Nguyên từ sau máy tính nghiêng đầu qua, vừa thấy là Cố Phong, ngạc nhiên nói: "Sao anh lại tới?"
"Mang cơm trưa cho em," Cố Phong trầm ổn nói, đi đến bên quầy, đặt túi xuống, từ bên trong lấy ra từng hộp đồ mà chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ chuẩn bị, "Ăn nhân lúc còn nóng."
"Không cần," Dư Bảo Nguyên từ chối nói, "Tôi gọi ship rồi, lập tức đến."
Cố Phong không nghe cậu, mở nắp hộp mình mang đến ra.
Món ăn phong phú, chay mặn phối hợp đều, dinh dưỡng toàn diện, từng tia mùi thơm bay ra, trong nháy mắt câu con sâu tham ăn của Dư Bảo Nguyên ra ngoài.
"Bác sĩ Bạch đã nói, đồ gọi bên ngoài, không nhất định sạch sẽ, hơn nữa dinh dưỡng không cân đối," Cố Phong cố chấp ngồi bên cạnh Dư Bảo Nguyên, đưa cơm cho cậu, lại đưa tới một đôi đũa, "Tôi mời chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt vì em tạo riêng thực đơn thời kỳ mang thai, nhanh ăn đi."
Dư Bảo Nguyên hơi do dự.
"Coi như tôi là vì con." Cố Phong nói khẽ.
Vừa nói như vậy, Dư Bảo Nguyên mới đặt xuống chút khúc mắc trong lòng, cầm lấy đũa, cực kỳ nhanh gắp một miếng thịt vịt om tương. Thịt vịt om tương này, chất lượng thịt ngon nhiều nước, hầm nấu mềm gân, xối lên trên rất nhiều tương tươi mới thơm ngon, cắn một cái, nước thịt tràn trề, mùi thơm bốn phia, vô cùng ngon.
"Mùi vị thế nào?" Cố Phong có chút mong đợi hỏi.
Đầu lưỡi Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng liếm liếm tương dính ở khóe miệng, chẹp một cái: "Cũng...... cũng không tệ."
Dư Bảo Nguyên vừa vào căn phòng trẻ em này, cũng hơi giật mình.
Cậu vốn cho rằng, Cố Phong nói chuẩn bị xong phòng cho con, bất quá là mua gia cụ và đồ dùng trẻ con, bày biện đơn giản một phen. Nhưng cậu không nghĩ tới, Cố Phong vậy mà sẽ đặc biệt để designer thiết kế trang trí và bày biện trong phòng.
Mặt tường nhám màu xanh da trời, vào mắt nhu hòa. Trần nhà thiết kế thành kiểu bầu trời đêm, chỉ cần bật công tắc, starlight đỉnh trần liền sẽ mở ra, trong nháy mắt làm cho cả căn phòng được ánh sáng nhẹ nhàng của starlight rót đầy. Sàn nhà bằng gỗ trải thảm đặt làm riêng, cực kỳ thích hợp cho trẻ con hiếu động bò bên trên.
Giường sơ sinh, đồ chơi thông minh, bàn nhỏ, ghế nhỏ dùng cho trẻ em, trên bàn còn bày bát nhỏ đũa nhỏ đồng bộ, mỗi một nơi góc nhọn trong phòng, cũng đã dán miếng chống va chạm, đảm bảo con sẽ không bị thương.
Cái này, ngay cả Dư Bảo Nguyên, cũng không có chút ý kiến.
Thiết kế cực kỳ dụng tâm.
Cố Phong kéo một ngăn kéo ra: "Bên trong còn có sách cho trẻ em và sách truyện cho con đọc. Trong ngăn kéo bên cạnh, còn có bóng cao su nhỏ các loại đồ dùng thể dục."
Dư Bảo Nguyên kéo ra vừa nhìn, quả nhiên, đủ chủng loại đồ chơi trẻ em.
"Tôi không biết con chúng ta thích đọc sách hay thích vận động, dứt khoát chuẩn bị hết một bộ." Cố Phong cười nói.
Dư Bảo Nguyên lấy ra một quyển sách truyện, lật sơ sơ mấy tờ.
Cố Phong đứng trong phòng, nhìn Dư Bảo Nguyên cầm sách truyện, đầy mặt vẻ nhu hòa, hắn vậy mà cảm thấy trong lòng giống như được cái gì đó lấp đầy.
Người trước mắt, là người từng bên gối của mình. Trong bụng em ấy, lúc này đang mang thai con mình. Bọn họ cùng vì sự ra đời của con làm các loại chuẩn bị, cùng nhau mong đợi con của hai bọn họ đến với cuộc đời này.
Loại cảm giác này, giống như có một...... gia đình?
Trong lòng Cố Phong run rẩy, một cỗ cảm giác lạ lẫm bay lên.