Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 148 : Thời điểm phản kích đã đến

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Dư Bảo Nguyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tưởng Hạo, trong lòng hồi hộp.



Cậu giống như đà điểu không muốn nghĩ sâu xa sự việc, cứ như vậy để cho Tưởng Hạo trực tiếp nói ra.



"Tôi thích em," Ngữ khí Tưởng Hạo nghiêm túc, trong mắt nhiễm chút ánh dịu dàng, "Lúc trước mỗi lần tiếp cận, chính là bởi vì tôi thích em, muốn ở bên em."



Dư Bảo Nguyên mím miệng, gật gật đầu nói: "Cho nên cafe nhiều lần như vậy......"



"Cafe tôi là thích thật," Tưởng Hạo có chút lúng túng gãi gãi đầu, "Em, tôi cũng là thích thật."



"Tôi đã......" Cổ họng Dư Bảo Nguyên khàn chút, ôm Cố Gia Duệ ngủ trong ngực cho anh nhìn, "Tôi đã có con rồi."



"Tôi không quan tâm điểm này," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có ý cười nhẹ, nổi bật lên khuôn mặt anh càng thêm anh tuấn, "Tôi quan tâm chỉ là em mà thôi. Đứa nhỏ là của em và Cố Phong, tôi biết, nhưng tôi sẽ không có khúc mắc, tôi nghĩ, nếu như có thể ở bên em, tôi đã đủ thỏa mãn."



Đầu ngón tay Dư Bảo Nguyên bởi vì bầu không khí có chút không đúng bất an mà lắc lư, cậu gãi gãi đầu, "Gì nhỉ, thật ra tôi vẫn luôn coi là anh em tốt."



Tưởng Hạo cầm sữa tươi nóng, cúi đầu uống một hớp: "Anh em tốt? Không có ý gì khác với tôi sao?"



Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.



"Tôi thì hi vọng em có thể có chút mục đích khác với tôi," Tưởng Hạo cười khổ, "Anh em tốt lại không phải tôi muốn, em hiểu không?"



Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, thông thuận hô hấp: "Mấy năm trước ở bên Cố Phong, thật sự khiến tôi có chút sợ. Đã nói bị rắn cắn một lần, mười năm sợ thừng giếng. Tôi hiện giờ đối với chuyện tình cảm, không có can đảm tiếp tục nhiễm vào."



"Bóng ma tình cảm rốt cuộc có một ngày sẽ đi ra được." Tưởng Hạo nghiêm túc nhìn Dư Bảo Nguyên.



"Phải, cuối cùng sẽ có một ngày có thể quên hết đi những thứ không thoải mái kia," Dư Bảo Nguyên híp mắt ngẩng đầu nhìn ráng chiều nhuốm khắp bầu trời, "Nhưng ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa muốn bắt đầu đoạn tình cảm mới. Cám ơn anh đã thích, nhưng mà...... xin lỗi, tôi hiện tại không có cách nào chơi đùa tình cảm với người khác."
Giải quyết vấn đề sớm chút, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên sớm chút.



Hắn đã nhớ quá lâu, mấy tấm ảnh bảo tiêu gửi, đã không thỏa mãn được nỗi nhớ của hắn.



Cuộc họp vẫn đang tiến hành, điện thoại Cố Phong đặt trên bàn vang lên.



Cố Phong thoáng nhìn, là điện thoại công việc của mình vang lên. Hắn cầm lên vừa nhìn, là Tiểu Chu gọi đến.



Tiểu Chu là trợ lý đặc biệt của hắn, nếu như là chuyện cá nhân của Cố Phong, Tiểu Chu chỉ sẽ gọi điện thoại riêng. Nếu như là gọi điện công việc, còn là lúc Cố Phong họp, vậy có thể nghĩ hiểu được, có chuyện quan trọng muốn nói.



Cố Phong đưa tay kêu ngừng họp, xoay hướng ghế, nhận điện: "Có chuyện gì?"



"Cố tổng," Tiếng Tiểu Chu bên kia không giống ngày thường, "Phía Ngô lão tiến sĩ Phương, có biến."



"Cậu nói."



"Tôi đã điều tra, thuốc thử và thuốc mà bên Phương Giang Lâm dùng lén, là quốc gia cấm công khai, cũng bởi vì tính chất không ổn định, tỷ lệ rủi ro cao, nguy hại đối với thân thể cũng lớn. Phương Giang Lâm khoảng thời gian này vẫn luôn nghiên cứu mấy thuốc thử này, nửa tiếng trước, bên bọn họ truyền đến tin tức, phòng thí nghiệm của Phương Giang Lâm xảy ra vụ nổ quy mô nhỏ."



Trong lòng Cố Phong chấn động: "Sau đó thì sao?"



"Hẳn là thuốc thử phối có vấn đề, xảy ra phản ứng hoá học mạnh," Tiểu Chu ở bên kia nuốt một ngụm, "Tin tức mới nhất trước mắt là, mắt trái của Phương Giang Lâm bị mù tại chỗ, không biết mắt phải còn có thể cứu không. Đám Ngô lão nghe được tin, đã khẩn cấp đến bệnh viện."



Cố Phong đứng dậy, đối mặt với người đầy phòng họp, tiếp tục nói với Tiểu Chu đầu bên kia điện thoại: "Cậu trước tiên tiếp tục chú ý tin tức."



"Vâng."



Cố Phong thu lại điện thoại, nhìn các cấp cao và trợ lý trong phòng họp vẻ mặt nghi ngờ, trầm mặc một hồi, trịnh trọng nói: "Chúng ta bị dồn đánh, phòng vệ bị động nhiều ngày như vậy...... thời điểm phản kích đã đến!"