Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 154 : Có người giám sát bí mật

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Edit + Beta: Vịt



Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh cùng Tưởng Hạo đi dạo khoảng tiếng đồng hồ, tay Tưởng Hạo đã đầy ắp, các loại túi shopping của nhãn hiệu nhét đầy tay. "Cửa hàng này, vào xem chút?" Tưởng Hạo khẽ khiêu mi, dò hỏi.



Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, là một cửa hàng châu báu xa xỉ.



Đi dạo lâu như vậy, mặc dù chân đã đi hơi mỏi, cậu vẫn gật gật đầu, "Ừ, vào xem chút đi."



Tưởng Hạo xách đồ đầy tay đi vào trong cửa hàng, vừa vào cửa hàng, bên trong tủ hàng thủy tinh đủ loại trang sức châu báu kim cương thiết kế tinh xảo lộng lẫy, giá tiền đắt đỏ đập ngay vào mí mắt.



Dư Bảo Nguyên nhìn dáng vẻ Tưởng Hạo nhanh chóng bắt đầu trao đổi với chị gái đứng quầy tóc xoăn sóng, không nói chuyện.



Tưởng Hạo tiêu tiền, dường như căn bản không biết đau lòng.



Ngạch số ngẩng cao kia, từng chuỗi số 0 kia, đối với anh mà nói dường như chỉ là mấy con số......



Ngực Dư Bảo Nguyên phát đau, trong lòng thở dài, tại sao bên cạnh cậu có nhiều người có tiền không quan tâm tiền bạc như vậy, chỉ có cậu là một tục nhân bần tiện trải qua cuộc sống khó khăn.



Không đúng, không phải một mình cậu, còn có Lộ Dương, cũng rất nghèo.



Dư Bảo Nguyên vừa nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời dễ chịu hơn nhiều.



Cũng không biết Lộ Dương mấy ngày gần đây có quay về mở lại quán không, Dư Bảo Nguyên nghĩ trong lòng, nếu cậu ấy quay lại, lúc mình về nước cũng phải mang cho cậu ấy ít quà, đến lúc đó tụ tập với cậu ấy, tán gẫu nhân sinh, tán gẫu chuyện của cậu ấy với Lục Dương.



Cậu đang nghĩ, tiếng Bạch Hướng Thịnh vang lên bên tai: "Ài, cậu nhìn sợi dây chuyền nam này, thế nào?"




Vốn còn định mua trang trí tủ đầu giường của mình, giờ nhìn lại vẫn là thôi, không đáng.



Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, từ trong lòng ném đi dục vọng muốn mua. Đúng lúc này, Cố Gia Duệ từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, vừa tỉnh, liền oa một tiếng bắt đầu khóc lớn càn rỡ.



Dư Bảo Nguyên ui da một tiếng, không muốn quấy rầy không khí trong quán, gật gật đầu với Bạch Hướng Thịnh, ôm Cố Gia Duệ đi ra khỏi quán đồ cổ, đi ra ngoài dỗ một lát, nhóc con đáng ghét này mới bình tĩnh lại, chẹp chẹp miệng không khóc nữa.



Dư Bảo Nguyên đang thở dài, ánh mắt lại liếc thấy cách đó không xa hình như lại có một ánh mắt cứ nhìn cậu mãi, chờ cậu ngẩng đầu, người kia lại lập tức nhanh chóng không thấy đâu.



Thật khiến người ta phiền, loại cảm giác bị giám sát!



Cậu bắt đầu nhìn xung quanh, trong lòng có chút đập thình thịch mãi.



Đây không phải bảo tiêu của Cố Phong, Dư Bảo Nguyên nghĩ thầm, bảo tiêu của Cố Phong nhiều ngày như vậy vẫn luôn xuất hiện ở chỗ sáng, chưa từng lấp ở chỗ tối. Chẳng lẽ là......



Dư Bảo Nguyên nghĩ thầm, một suy nghĩ nổi lên trong lòng.



Một lúc lâu, cậu cầm điện thoại bấm dãy số, sắc mặt hơi khó nhìn.



Đến lúc bên kia nhận, Dư Bảo Nguyên mới lên tiếng, nặng nề hỏi: "Cố Phong, là tôi."



Cố Phong bên kia đáp nhẹ một tiếng: "Tôi biết là em."



"Tôi hỏi anh," Dư Bảo Nguyên ngừng một chút, "Anh giờ đang ở đâu?"